26. Khả năng trở thành anh hùng dân tộc

15 Tháng Sáu 200712:00 SA(Xem: 74364)
26. Khả năng trở thành anh hùng dân tộc

26-2-2006 – 2 giờ chiều

Như thế nào là biết mình?

Và như thế nào là biết người?

Như thế nào là lục thông?

Như thế nào là tha tâm thông?

Biết mình là hiểu biết sự vận hành của mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý của mình. Đó là biết lục giác.

Biết lục giác để có khả năng sử dụng nó một cách chính xác, trực tiếp, không để nó đi qua tiến trình của kinh nghiệm đã bị nhiễm thể biến thành thành kiến chủ quan.

Kinh nghiệm của lục giác là lục căn, là hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục. Tất cả đều bị nhào nặn qua ảnh hưởng của trí óc con người hay là trí đời. Nếu lục giác của ta còn bị trí đời tiêm nhiễm thì ta luôn luôn mù quáng sai lạc vì còn bị điều hành bởi thành kiến từ kinh nghiệm của ta hay của người.

Nước Việt Nam như một con người bị điều hành bởi lục căn lục trần và ảo giác, nên như một con người mất hướng đi. Lúc thì đi theo Tây, lúc đi theo Tàu, lúc thì Nga, lúc thì Mỹ.

Các lãnh đạo Việt Nam như người mù đi trong sương đêm. Lúc chạy sang hướng này chắc là đi được, khi sương mù và trở ngại nhiều quá nên kéo nhau đi sang hướng khác. Cứ liên tục thay đổi bằng các thầy mù mang kiếng đen đi trong đêm tối hay ban ngày đầy mù sương không có ánh mặt trồi thì mãi mãi người dân sẽ nghèo đói khốn cùng.

Ta phải biết sử dụng gân cốt, các bắp thịt, máu huyết truyền thống của chính dân tộc mình. Vận dụng tứ chi, lục giác để có thể mở mang trí tuệ của mình, không còn bị điều hành, không còn nhận mệnh lệnh của ngoại bang.

Hãy nhìn vào kho tàng văn hóa, nhìn vào lịch sử hào hùng của tiền nhân đã đánh đuổi giặc xâm lăng. Vì sao các lãnh tụ Việt Nam ngày nay đi ngược lại con đường độc lập, tự do của cha ông để trở thành tôi tớ của ngoại bang qua tư tưởng, ý thức hệ lẫn kinh tế, tiền tài, và quyền lực do ngoại bang ban cho.

Những kẻ đi ngược lại là tội đồ của dân tộc, dù đã lãnh đạo chánh trị, tôn giáo, giáo dục, văn hóa, hay kinh tế.

Tiền nhân ta dựng nước và giữ nước, đã đứng trên hai chân của mình để đi thì tại sao hôm nay các người đại diện lại đi với thế quỳ trên hai gối và đầu chẳng biết ngẩng lên vì dân tộc.

Tiền nhân ta đã đổ bao nước mắt, mồ hôi và sinh mạng để giữ nước thì tại sao ta tham sanh úy tử, ham sống sợ chết, mà run sợ trước quan thầy ngoại bang.

Khi nào các lãnh tụ Việt Nam không còn quỳ, mà biết đứng dậy ngẩng cao cổ, nhìn thẳng vào mắt các quan thầy ngoại bang mà nói ra những gì mình muốn xây dựng cho dân tộc mình được phú cường, thì con rồng Việt Nam sẽ vươn mình trỗi dậy, há miệng phơi bày hạt minh châu sáng lòa khắp năm châu.

Con người chỉ hèn khi ta sợ hãi mất quyền lợi, quyền lực. Khi ta thấy tiền đồ của dân tộc quý hơn mạng sống, tiền tài, quyền lợi, chức phận, thì ta sẽ có khả năng trở nên một vị anh hùng của dân tộc. Con cháu sau này sẽ không còn oán hờn, trách móc và xấu hổ vì ta – một lãnh đạo đã từng đưa dân tộc suýt rơi vào vực thẳm.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880