42. Một Con Đường Bình Đẳng Bất Phân Để Bước Vào Cửa Phật

24 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 73502)
42. Một Con Đường Bình Đẳng Bất Phân Để Bước Vào Cửa Phật
15-6-07 - 10:00 giờ sáng

Lời khấn nguyện trên bãi biển Hawaii (Waikiki) vào mùa hè 25 năm về trước (1982) nay đã bắt đầu phải trực diện một cách rốt ráo và tề chỉnh hơn.

Lời Nguyện hy sinh tinh thần lẫn thể xác cho sự an lạc của Thế Giới Đại Đồng. Đó là một lời nguyện chân thành mà đấng Thiêng liêng đã ghi nhận và chấp nhận. Sự đáp ứng qua điển thiêng trên bãi biển dưới ánh mặt trời chiều mà người tâm nguyện đã cảm thấy thật rõ ràng, mầu nhiệm, như là một sự trao đổi giao ước, giữa người tại mặt đất và đấng Thượng Đế Tối Cao.

Trường Chay Vị Thọ là câu nhắc nhở khi vừa tỉnh giấc ngủ buổi sáng vào giỗ Đức Bà Lê Thị Nhậm, thân mẫu của Đức Thầy, đã là chiếc đũa thiêng gõ nhịp. Và hôm sau đó đã chiêm bao thấy đang đứng nơi bao lơn của căn nhà Lưu Niệm của Kỷ Vật Đức Thầy vừa được khởi công xây cất vào ngày 29-5 âm lịch năm Đinh Hợi (4-6-2007).

Khi nhìn thợ đang ráp những thanh thép cong trang trí cho bao lơn nơi Đức Thầy đứng thì HM muốn nói với Nguyễn Huy Diễm, con cao đồ Nguyễn Văn Hầu rằng phải cẩn thận đừng để vướng rách áo dài của Đức Thầy. Thì chợt tỉnh giấc mơ.

Giấc mơ đã đưa đến nhiều cảm xúc và HM nghĩ đến bao công ơn của những đồng đạo đã vì Đạo vì Thầy chịu bao cực khổ, đóng góp bao nhiêu công sức, nhất là dưới chế độ vô thần. HM nghĩ đến công ơn của các đồng đạo đã giúp mình trong bao công tác từ thiện xã hội. Một số đồng đạo đã  phổ biến các sách Nhật Ký Tâm Linh về tiến trình tu tập theo giáo lý Tứ Ân, không quản ngại khó khăn, phạt vạ.

HM đã một lần trường chay, nhưng phải ngưng vì bệnh bao tử do sự ăn uống không phù hợp với sự tiến hóa và cũng vì đời sống gia đình và xã hội cộng với nhiều công tác đạo phải thực hiện. Đã mấy lần bị loét bao tử và thiếu xương. Chỉ vấp chân vào ghế khi bận rộn làm tin năm 1999 khi đồng đạo tranh đấu và bị đánh đập, giam giữ khi treo bảng Tổ Đình Phật Giáo Hòa Hảo, mà đã gãy một đốt xương chân.

Khi công việc quá nhiều, ăn ngủ thất thường, làm việc ngày đêm cộng thêm một gia đình, phải lo nấu nướng cho những người ăn mặn thì rất trở ngại cho người muốn trường chay.

Năm nay là năm Đáo Lai của Đinh Hợi. Năm sanh của HM ngày 20 tháng 2 nhuần năm Đinh Hợi (nhằm 11-4-1947). Và Đức Thầy đã ra đi vào ngày 25-2 âm lịch (tức 16-4-1947). Sáu mươi năm là một đời người để có thể ra đi cởi bỏ việc đời để bước vào con đường phục vụ Đạo một cách toàn vẹn hơn.

Một sự thay đổi trong tâm thức nhưng luôn luôn có ảnh hưởng đến thân và ý. Đó là một sự ràng buộc Bất Khả Thi. Điều này cho thấy vì sao có những vị xuất gia, mặc áo tu sĩ nhưng vẫn còn lẩn quẩn với việc đời, tiền bạc và chức vụ. Đó là vì Tâm, Thân, Ý đã đi ba ngã khác nhau. Tâm muốn tu, Thân lại muốn sung sướng vinh thân phì gia ăn uống ngon miệng tẩm bổ nên trở nên mập mạp rồi sanh ra nhiều bệnh hoạn. Ý muốn tu nhưng lại tham sanh húy tử, tu nhưng muốn được người trọng vọng, ăn trên, ngồi trước, áo mão rình rang, đạo cao đức trọng được nhiều đệ tử theo phục tùng.

Tu là gì?

Tu không phải là tạo cho mình một tên tuổi, một thế đứng trong tôn giáo, trong xã hội, mà tu là sửa, là dứt khoát với chính mình, cắt mọi tham vọng cá nhân hay tập thể.

Tu phải có khả năng giết chết mình nhiều lần khi cái tôi hay tham vọng nổi lên đòi hỏi?

Khi tu phải chịu hy sinh và trực diện với các nỗi sợ hãi. Cái thành trì cao lớn dầy cộm mà người tu thường thất bại là đối diện với sự sợ hãi. Sự sợ hãi hay cái Tôi là Một. Khi đập tan được cái tôi hay nỗi sợ hãi thì ta mới có thể bước qua hàng rào để chập chững bước vào đường tu.

Chừng nào mà ta chưa đập nổi cái tôi, sự sợ hãi, sợ bị phê phán, sợ mất mặt, sợ không có cái này cái kia, vân vân... thì ta vẫn còn đứng lẩn quẩn ở ngoài bờ rào, chưa có khả năng bước vào con đường Đạo để đi tìm Chân Lý Bất Phân, một con đường Bình Đẳng An Lạc để bước vào cửa Phật.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880