76. Ta Là Một Người Máy Chủ Quan

01 Tháng Tư 200912:00 SA(Xem: 74831)
76. Ta Là Một Người Máy Chủ Quan
1-11-07 - 10:30 giờ sáng

Làm thế nào để thu ngắn lại thời gian sống, thở, nghe, nhìn, ăn nói và hành động vô ý thức, hay nói khác hơn là chỉ sống một cách máy móc vì sự vắng mặt của ý thức?

Khi sống thiếu ý thức phải chăng ta sống theo phản xạ tự nhiên?

Ta giống như một người máy được cài đặt bộ phận điều khiển khiến ta phản ứng theo môi trường sống, và như thế khi đổi môi trường sống thì con người máy và phản xạ của ta gặp trở ngại, sai phạm, trật đường. Thì cái người máy này không sai mà chỉ vì bị đặt sai chỗ và điều quan trọng là vì người máy này thiếu ý thức.

Nếu ta không phát triển ý thức thì ta sống trong màn vô minh ví như một người máy biết đi biết đứng nằm ngồi sống theo phản xạ của một con người có đầy đủ tứ chi máu huyết da thịt. Ta có đầu óc nhưng đầu óc phản xạ theo sự học hỏi, phản ứng của người xung quanh, nhưng thiếu ý thức để trở nên một con người sáng suốt làm chủ cuộc đời mình.

Con người, muốn vượt sự phản xạ tự nhiên của lục giác, ta cần phải thanh lọc và quán chiếu lục giác mắt tai mũi lưỡi thân ý. Ta phải vượt “người như thế nào thì ta như thế ấy” mà “ta phải là ta.” Ta phải đặt nhiều câu hỏi.

Vì sao ta làm như thế này? Ta có quyết định cho hành động đó không hay ta làm như vậy vì người đã làm như vậy? Những hành động và lời nói của ta có đúng là ta muốn thế không hay ta nói và làm vì bị ảnh hưởng của người hay ta nói và làm để đạt được sự đáp ứng thuận hay nghịch của người?

Làm thế nào để ta có thể trở nên một người độc lập đối với thiên kiến của người và ngay cả của ta bị thuần hóa bởi xã hội và văn hóa quanh ta?

Ta có sợ hãi khi bước ra khỏi khối an toàn do môi trường của xã hội, văn hóa, lịch sử, và địa lý áp đặt cho ta sống, ta thở, và ăn nói, hành động không?

Ta có đủ can đảm để sống như một người thức tỉnh và gỡ tất cả máy móc đã cài đặt vào từ tế bào lớn nhỏ lẫn khối óc của mình từ thuở bé đến giờ phút hiện tại?

Nó có khó khăn đau đớn như ta tưởng không hay nó lại là một niềm hạnh phúc vô biên mà con người biết quý hơi thở, sự sống, kiếp làm người đang kiếm tìm?


Khi biết được cái gì đã điều khiển mình, cái gì đã sai khiến làm chủ mình bấy lâu nay và nắm được lấy nó khi mình muốn, ta đã bắt đầu thấy được ánh sáng cuối con đường hầm mà ta hằng ao ước bước chân tới.

Nếu không biết thấy được những gì đã che mờ căn trí khiến ta nhìn mà không thấy, nghe mà không biết phân biệt, thì ta sẽ nói mà không biết mình nói gì, và làm mà không biết mình làm gì. Vì thế khi nói sai mà không biết mình nói sai nên khi làm sai cũng không biết được đó là hành động sai.

Khi mình nói sai, làm sai mà không biết thì có biết bao nhiêu điều tưởng thành công mà chính thực là thất bại, tưởng đáng hãnh diện hóa ra đó là điều ta nên che mặt xấu hổ.

Đó cũng vì ta không biết ta nên cũng chẳng biết người, nên có những lúc cứ tưởng được người khâm phục hóa ra bị họ dè bĩu rẻ khinh.

Tất cả chỉ vì ta vô minh. Ta là một người máy chủ quan.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880