1-2-08 - 10:00 giờ sáng
Muốn đi cho đúng đường như lời nguyện thì không còn con đường nào khác hơn là bước vào con đường chung cho nhân loại, vì thế giới mới là Thế Giới Đại Đồng, không có chia rẽ, hay chỉ lo cho quốc gia mình hay tôn giáo của mình.
Dứt khoát là phải bước vào Đại Lộ. Khi còn chỉ lo cho đạo mình và tôn giáo mình là còn đi trên tiểu lộ, một con đường riêng rẽ, không hòa nhập vào Thế Giới của Thiên niên kỷ mới.
Khi thấy mình đi ngược là biết đi sai đường. Khi Đức Phật giác ngộ và đem ánh sáng chân lý của Ngài tỏa ra khắp nhân gian thì đó là con đường Chánh Đạo mà ta phải noi gương theo suốt cuộc hành trình của kiếp người.
Khi ta thức tỉnh, giác ngộ, thì phải cầm bó đuốc, ngọn đèn nhỏ bé của ta hòa nhập vào ánh hào quang của Ngài để bó đuốc ta không còn le lói, lẻ loi, chập chờn khi gió thổi lúc ta ngu muội, nhân ngã, yếu đuối.
Đem ngọn đuốc của ta hòa vào ánh sáng của Đức Phật để Ngài giúp ta thêm nghị lực, tâm thân lực, và ánh sáng mạnh mẽ của Ngài giúp ta đốt cháy sạch những bản tánh vị kỷ của con người cũ còn sót lại nơi ta.
Mỗi một trở ngại mà ta chạm phải là một thử thách về tâm thân lực của ta. Ta có còn sợ hãi thị phi chăng? Ta có còn hỉ nộ ái ố, giận hờn, tự ái chăng?
Mỗi trở lực đến là ta nên cúi đầu cám ơn những thử thách đó. Vì sao ta vẫn quên. Ngọn gió vẫn có đủ lực để suýt làm tắt ngọn đèn thức giác khiến cho một kẻ có trí tuệ trở nên một người u tối, chưa biết tu.
Nếu biết tu, phải biết tập và sửa. Nếu muốn tiến phải có thử thách. Sự thử thách sẽ luôn có và sẽ triền miên suốt cuộc đời ta vì không có thử thách ta sẽ ngủ quên trên chiến thắng. Ngủ quên trên chiến thắng ta sẽ trở nên một người mù mà tưởng thấy, và không biết những gì mình thấy chỉ là ảo giác của người quá tự tin là mình đã đạt đạo, đã giác ngộ, đã thông thái.
Đó là căn bệnh bất trị của những người tu học, hay trí thức có trình độ bị mù quáng về sự thành đạt qua quá trình của mình về kiến thức, Đạo học, khoa học, vân vân...
Muốn căn bệnh không trở thành bất trị, thì khi mới nhuốm bệnh lập tức ta phải cải sửa ngay. Và ta phải thường xuyên quán chiếu những sai lầm của mình, và phải thật tâm cải sửa. Điều quan trọng là phải bắt mạch ngay khi căn bệnh bắt đầu.
Hiện trạng của Phật Giáo Việt Nam là một tiếng Đại Hồng Chung cảnh tỉnh cho ta. Những sự đấu đá bôi nhọ nhau trên các phương tiện truyền thông của bao bậc đạo cao đức trọng.
Muốn không xa rời, rớt ra khỏi ánh sáng giác ngộ của Đức Phật, ta tuyệt đối không đứng vào sự tranh luận, lý luận, chụp mũ, nói xấu nhau, và nhất là không đứng vào phe phái tranh luận sự Phải Trái.
Nguồn gốc của mọi tranh chấp trong Phật Giáo Việt Nam hiện nay xảy ra từ căn bản tranh chấp quyền lực.
Tranh chấp quyền lực tôn giáo là bước ra khỏi quỹ đạo, bước ra khỏi ánh sáng, con đường mà ngón tay Đức Phật hướng dẫn cho chúng ta đi.
Tranh chấp quyền lực tôn giáo là đi sai đường.
Gửi ý kiến của bạn