82. Sống Trong Cảnh Mà Thoát Cảnh

01 Tháng Tư 200912:00 SA(Xem: 72158)
82. Sống Trong Cảnh Mà Thoát Cảnh

23-11-07 - 4:00 giờ trưa

Trong tiến trình tu tập tiến hóa, hành giả không tiến tự nhiên mà tiến theo sự tỉnh thức và giác ngộ.

Ngồi thiền hoài mỗi ngày cũng không tiến. Đọc kinh hoài mỗi ngày cũng không tiến. Chỉ có tự giác, rồi tự sửa mới đưa đến thanh lọc và tỉnh thức từng giai đoạn từ việc thường ngày đến việc liên hệ, đến người xung quanh, thân bằng quyến thuộc, cha mẹ con cái, cháu chắt.

Cả một bức tranh đời mà ta là người nhập cảnh. Ta chỉ có thể sáng suốt biết thế nào là nghiệp, thế nào là bổn phận khi ta sống trong cảnh mà thoát cảnh, hòa với cảnh nhưng đồng thời lại biệt lập với cảnh, không để cảnh vây ta không lối thoát.

Biết bao năm ta đã tạo ra những cái gánh hay gánh dùm những gánh của người đời, và biết bao năm ta phí phạm thời gian để sống một đời sống không phải của mình mà chỉ vì sự điều hành của các giác quan khiến tâm thân trí ta đảo lộn.

Vì sao tâm thân trí ta đảo lộn?

Thay vì có một sự hòa hợp đồng nhất giữa tâm thân trí giúp cho ta định tâm sáng suốt thì cả ba đã nhiều lần khiến cho ta mất định hướng. Tâm có khi khiến thân đau. Thân có khi làm cho tâm loạn, trí mờ, chỉ vì ta còn quá yếu đuối, sống theo cảm tính và bị ảnh hưởng của sự suy nghĩ, phê phán, hay thương ghét của người đời. Chính ta đã tạo ra những gông cùm cho chính mình mà vẫn cúi đầu kéo lê bao nhiêu xiềng xích, bao nhiêu gánh nặng rác rưới hôi hám làm cho tự thân che mờ căn trí.

Sức mạnh tâm linh ta chưa có đủ để chọn một con đường không có khúc quanh trở đi trở lại. Sao ta cứ mãi long đong quay đi quay lại tự tạo thêm buồn phiền vì sự ngu muội của chính mình. Tại sao ta không có can đảm tiến bước mạnh dạn trên con đường đạo thênh thang.

Phải chăng ta đã bị thói quen chủ trì? Ta có bị tự ái chủ trì? Hay sự yếu đuối nội tâm chủ trì điều khiển khiến ta lại quên mất con đường đi vào thế giới đại đồng, lại cứ mãi quay vào lối nhỏ của sự vị kỷ của mình chăng?

Miền Bắc bão lụt, miền Trung bão lụt, nhưng Bangla-desh cũng bị cơn bão lẫn sóng thần giết trên 3000 sinh mạng. Nam Dương có bao trận động đất chết hằng hà sa số người.

Ta cần một cái nhìn bao rộng, một tình yêu bao la hơn thì sự đau khổ dằn vặt nội tâm mới giảm. Sự đau khổ, không giúp cho con người được, chỉ có sự bình an sáng suốt mới có cơ hội giúp đời giúp người.

Nhìn lại cuộc đời đã qua thì chính ta đã gây bao nghiệp chướng cho chính mình và tạo bao rối rắm cho chính mình chỉ vì cái phàm tánh chưa gột rửa được.Ta cần tự giác thức giác nhiều hơn để thanh tẩy những phàm tánh nằm sâu dưới đáy hồ tâm thức. Hãy mau mau kéo nó lên, vứt bỏ một cách không tiếc rẻ và dũng mãnh bước lên con đường Đại Đạo.

Đại Đạo là con đường sáng cho cả dân tộc lẫn thế giới đại đồng. Phải tập đứng trên mọi giác quan của mình và của người. Phải tập đạp trên dư luận của phe nhóm của người  mình, lẫn cộng đồng.

Có bao nhiêu kẻ đã sống dựa vào dư luận cộng đồng và chết tức tưởi khi chính cộng đồng mình quật ngã khi họ không vừa ý. Có bao nhiêu tu sĩ đã bị đập dẫy chết không ngoi đầu lên được chính vì cộng đồng tôn giáo của mình.

Phải nhìn những hình ảnh đó để giác ngộ, thức tỉnh và rùng mình dang xa hung khí u ám ghê gớm hơn vũ khí giết người.

Đó là ý nghĩa sống trong cảnh mà thoát cảnh. Không bị cảnh bị người kềm chế, ảnh hưởng để có ngày bí lối lạc đường.

Ghi chú:  Nhiều nhóm tôn giáo và chánh trị đang đưa ra bao bài viết, lên radio, lên Internet để đả kích lẫn nhau. Tại San Jose, một nữ nghị viên bị tấn công chỉ vì chuyện đặt tên cho khu phố Việt Nam.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880