32. Phải Quên Và Bình Thường Hóa Chính Mình

19 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 75147)
32. Phải Quên Và Bình Thường Hóa Chính Mình

18-5-07 - 11:30 giờ sáng

Bất cứ trạng thái nào, trình độ nào mà ta cảm thấy phải giữ ở trạng thái đó, trình độ đó thì ta còn bị gò bó, kềm giữ, và nhất là Sợ Mất.

Khi tâm trạng ta vẫn còn bị đóng vào một cái khung, một biểu tượng mà ta cho là tốt, là cao, là khó đạt nên phải giữ, thì ta còn phải chống đỡ kềm giữ ở trong khuôn khổ mà ta sợ mất đó.

Như thế thì ta, hay cái ta bị ảnh hưởng bởi người, còn muốn một sự có, sự chiếm hữu của một trạng thái hay trình độ của mình. Cái muốn đóng khung trạng thái hay trình độ của mình đó chính là Dục Vọng của con người.

Dục vọng này là dục vọng của người Tu còn muốn tu cao. Dục vọng này ta rất khó nhận diện nó nếu ta không có quả cảm buông bỏ sự đạt thành của mình.

Tự tu, tự tiến, tự giác. Thiền tâm, thiền quán, thiền định, đại định. Rồi thì phải buông. Buông cái đạt được, nếu không ta sẽ bị vùi chôn vào cái đã đạt được.

Tu là tìm cái không mà khi ta đạt thì lại trở về hữu. Nhưng ta sẽ không tiến tới cái không mầu nhiệm thiêng liêng đó nếu không đạt.

Tức khi đạt ta phải trở về thế quân bình hóa mọi sự thông đạt để không vướng vào bất cứ một trình độ tu nào và cũng không vướng vào một đẳng cấp nào.

Nói rõ hơn, muốn biết Trung Đạo và hành Trung Đạo phải đạt đạo. Muốn ở thể Trung Định phải hành thiền định, tiến tới Đại Định, rồi mới bước đến Trung Định không vướng mắc vào Định.
Tu tiến, nếu không biết giải, không biết bình thường  tâm thân ý thì ví như ăn hoài mà không tiêu hóa được, và cũng không bài tiết được.


Ta tu tập, học hỏi về mình về sự liên hệ giữa mình và Trời Đất Vũ Trụ. Ta thu, ta nhận, ta phải tiêu hóa, tức học và hành ta phải chia sẻ lại cho người quanh ta và vũ trụ.

Sự liên hệ giữa ta và người xung quanh, cùng ông bà tổ tiên, đất nước lửa gió, vạn vật chúng sanh thật là chặt chẽ, bất khả lìa. Ta nhận, rồi ta trả, và rồi ta nhận những biến chuyển, biến thiên hàng giờ cùng vũ trụ.

Quyển Nhật Ký Tâm Linh 4: Tiếng Chuông Tân Thiên Niên Kỷ đã đi vào vũ trụ Thế Giới Đại Đồng vào tối hôm qua. Những cuốn Nhật Ký Tâm Linh 1, 2, 3... là một sự đóng góp không nhỏ vào sự trường tồn của vũ trụ và con người.

Ta làm việc cô đơn nhưng không cô đơn, vì ta liên hệ quá chặt chẽ cùng nhau ở nhiều tinh cầu khác nhau. Ta đã quá nhiều lần nhận những mật báo, cùng những nguồn năng lượng từ khắp nơi gởi về, sau khi học hỏi và thụ hưởng ta phải đóng góp lại. Những sự đau đớn bệnh hoạn tai nạn đều là những nhắc nhở để tự thân gấp rút làm việc cho nhu cầu phục vụ chung.

Nên nhớ muốn tiến hóa vừa giúp đời giúp đạo, phải ở thể trung định và hành trung đạo, bình thường  hóa tâm thân ý thì mới có thể đóng góp bàn tay và trí tuệ của mình vào Thiên Niên Kỷ này.

Đó là một Thiên Niên Kỷ của sự sáng tạo. Muốn giúp đời giúp người phải quên mình và bình thường hóa mình. Nếu còn trụ vào trình độ tu, trình độ trí thức, bằng cấp, địa vị, thì sách vở, chữ nghĩa của ta chỉ đáng vứt vào sọt rác, vì không hữu dụng, không phù hợp với đời với đạo, lẫn với con người ở đời thường.

Ghi chú: Vừa xong quyển Nhật Ký Tâm Linh 4: Tiếng Chuông Tân Thiên Niên Kỷ, đã chuyển sang dạng pdf để đăng trên trang nhà http://nguyenhuynhmai.com lúc 12 giờ khuya.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880