11. BẾN BỜ CHÁNH GIÁC

23 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 71384)
11. BẾN BỜ CHÁNH GIÁC


16-5-09 – 1:00 giờ sáng


Muốn đi cho trọn vẹn và đầy đủ con đường đạo, cần phải chú tâm vào những việc chánh và mạnh dạn dứt bỏ những việc không cần thiết trong công việc và đời sống.

 

Càng sống và càng làm việc giản dị, tâm càng nhẹ. Càng ôm đồm, làm nhiều việc cùng một lúc tâm ta sẽ nặng trĩu vì gồng gánh quá nhiều việc quan trọng lẫn việc không có tầm mức quan trọng, mà nếu mình không làm cũng có người khác làm.

 

Cuộc đời, thời gian, công sức làm việc phải dành cho đúng chỗ, đúng việc, và nhất là những việc có lợi ích chung cho dân tộc, cho thế giới đại đồng có tính cách dài hạn. Ta không thể làm theo kiểu trời nắng hay trời mưa, mà phải là công việc có ích liên tục cho giới trẻ, cho đời sau. Nếu nhắm vào mục tiêu như thế, ta mới không bị chán nãn, hay thất vọng trước những trở ngại hiện tại của đất nước, của đạo.

 

Vậy từ nay trọng tâm của đời sống ta là tu tập, kiên trì hơn, quán chiếu liên tục hơn, giữ cho tâm bình an trong mọi cảnh ngộ. Nếu có thể ta cũng nên tránh những nơi ồn ào, náo nhiệt, nhất là có tranh cãi, chống báng, đua chen, hơn thiệt, dù là tôn giáo hay chánh trị đều như nhau, và trong thời gian hiện tại hai vấn đề đó là một cao trào chưa có điểm dừng. Càng lánh xa càng tốt cho đời sống tu học.

 

Cần tịnh tâm, sáng suốt và thức tỉnh để không bị kềm chế bởi thói quen của đời sống mà ta đã đi qua. Chặng đường tới sẽ là một con đường mới do ta định hướng chứ không phải do thói quen định hướng. Nếu ta đi, ta sống, ta sinh hoạt theo thói quen, quen đi những nơi mình hay đi, quen nghe những gì mình thích nghe, hay quen gặp những bộ mặt quen thuộc trong những môi trường của cộng đồng, từ cách hô hào, đến cái bắt tay, những câu nói bốc thơm, mời gọi tâng bốc, vân vân...

 

Ta và họ đã cùng sống cùng sinh hoạt như những robot, thằng người biết đi, đứng, nằm, ngồi theo thói quen.

 

Giờ thì ta đi đứng nằm ngồi theo quyết định của cái tôi tỉnh thức, sáng suốt. Muốn như vậy trước hết phải tự dứt khoát hẳn với mình một cách mạnh mẽ, và phải biết rõ mình và không biện hộ cho bất cứ hành vi nào lỡ lầm theo thói quen hay bị ảnh hưởng của người khác hay vì ngại, sợ nên làm theo một cách máy móc.

 

Con đường đi tới sẽ bớt dần chông gai trở ngại, nếu có ý chí và nắm vững tay chèo. Có như vậy thuyền mới có cơ may đi đến bến bờ Chánh Giác.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880