22-2-09 – 6:00 giờ sáng
Đã đến lúc các luồng điển quang cực hữu bắt đầu chuyển động vận hành khắp đất nước Việt Nam để đưa Việt Nam trở về thế quân bình.
Tuy nhiên, trước khi trở về thế quân bình, thì các luồng điển cực hữu phải va chạm với các làn sóng đỏ tạo nên nhiều biến động, từ hữu vi cho đến vô vi, từ nhân tai cho đến thiên tai. Phải có xáo trộn rồi mới trở về thế ổn định.
Cuộc diện phải thay đổi không phải từ hạ tầng cơ sở mà là ở thượng tầng kiến trúc, từ ở bộ máy điều hành. Vì ở các nước được điều hành bởi cơ chế độc quyền thì luôn xảy ra ở thượng tầng kiến trúc mới có khả năng tháo gỡ sự bế tắc về phương hướng.
Việt Nam hiện nay là một quốc gia mất phương hướng. Khi mà các lãnh đạo không trị dân vì quyền lợi của dân và quyền lợi đất nước, mà chỉ lo bảo vệ cho chính mình mà cái chính mình của họ bị ràng buộc khít khao với đảng.
Muốn tránh điều nguy hiểm cho quốc gia thì không cần thay đổi cơ chế mà chỉ cần thay đổi đường hướng. Thay vì điều hành quốc gia theo quyền lợi của đảng thì đổi thành vì quyền lợi dân tộc để giữ nước, thì quốc gia sẽ không sụp đổ làm lợi cho ngoại bang.
Ngày nay lịch sử đã được phơi bày vì sao miền Nam bị thất thủ thì tất cả chiến thắng của miền Bắc chỉ là “chiến thắng ảo” và thiên đàng trở nên địa ngục.
Sống vì chiến thắng ảo, lý tưởng ảo, tạo nên lịch sử ảo, thì nay cơn mộng đã tan, sức mạnh hùng binh không còn. Khi quân đội đã dựa vào danh dự ảo chiến thắng ảo, thì nay rất dễ bị phân hóa nếu không biết cách tạo lại khí thế. Khí thế duy nhất để tạo dựng lại hào khí anh hùng dân tộc là đánh động vào tinh thần yêu nước, tinh thần bảo vệ đất nước trước giặc ngoại xâm. Quân đội Việt Nam cần dùng thế cờ đó để dựng lại khí thế ngọn cờ khơi nguồn sống của dân tộc. Vì thế càng bị ngoại bang hà hiếp, chèn ép, lấn áp thì tinh thần dân tộc nhờ đó mà nhóm lên những đốm lửa le lói thành những ngọn đuốc thiêng, những đống lửa cháy ngùn ngụt hâm nóng lại các bầu nhiệt huyết của người dân trước giặc ngoại xâm.
Trung Quốc càng hà hiếp ngư dân, càng đánh đập, bắt bớ, đâm tàu chìm, thì càng bất lợi cho chánh quyền hiện tại muốn khư khư giữ lấy đường lối cũ.
Hể càng khích động thì sự phản động càng mạnh. Dù cho các lãnh đạo độc tài có muốn kềm giữ đường lối của mình thì con tàu Việt Nam càng chòng chành nổi sóng gió ba đào.
Vì thế càng sợ họ lại càng bắt bớ, càng bắt bớ, đàn áp những người bất đồng chánh kiến, càng tạo sự lưu tâm của giới trẻ về những sai lầm hiện hữu của nhà nước, của các lãnh đạo. Vì thế nên thay vì thờ ơ, họ trở nên quan tâm nhiều hơn.
Việt Nam càng bí lối, càng bị mất phương hướng, càng mau có lối thoát. Vậy thì muốn sinh tồn, Việt Nam sẽ biết đi về đâu. Thay đổi hay là chết!