93. NIỀM AN LẠC VÔ BIÊN

23 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 70394)
93. NIỀM AN LẠC VÔ BIÊN

30-7-10 – 10:00 giờ sáng


Một trong những điều cần thiết để bước vào con đường Đạo Học một cách dễ dàng là: Làm thế nào để có một cuộc sống thanh nhẹ.

 

Làm sao để có một cuộc sống thanh nhẹ?


Thanh nhẹ bản thể, thanh nhẹ tư tưởng, thanh nhẹ trong giao tế, thanh nhẹ trong sự ăn uống, đi đứng, ăn mặc. Có thể nói là giản dị mọi bề.

 

Sự điều hành mọi sinh hoạt từ vật chất đến tinh thần là vị chủ nhân ông của chính mình. Vậy mình cần biết vị chủ nhân ông đó là ai và luôn luôn liên hệ với vị đó như hai mà một, thì ta mới có thể làm chủ được bản thể của mình.

 

Vị chủ nhân ông, tức cái ta thật sự, cái thiện tánh nhẹ nhàng sáng trong không biết đến xa hoa vật chất, không biết hợm mình, không làm mưa làm gió đó thường đã bị cái ta tầm thường, cái ta hồ hởi, tham sân si, muốn hơn thua, thích xa hoa vật chất, muốn có danh có phận… đã bịt mắt, bịt tai, dìm sâu tận đáy lòng rồi.

 

Bây giờ chính là lúc ta cần vạch các màn sương che mờ thiện tánh sáng trong để tìm vị chủ nhân ông cao quý đó, để đưa vị chủ nhân trở về ngôi chủ thể, tấm thân già nua bệnh hoạn với tuổi đời chồng chất của mình.

 

Ta không cần lên núi, lặn sâu xuống biển hay bay cao lên trời để tìm đâu là Đạo. Cái Đạo, cái cao quý, nhẹ nhàng trong sáng đã nằm sâu tận đáy lòng, nằm sâu trong tim, trong óc của chính mình.

 

 

Đạo, Chân Lý, Toàn Thiện, tuy gần mà xa xôi diệu vợi, khi mê muội sai lầm và u tối phủ lấy cuộc đời trần tục của ta. Bao năm ta sống trong u mê say sưa với cái đẹp hoa mỹ bên ngoài mà dìm sâu cái ta vừa giản dị, vừa bình an cao quý của Thiện Tánh Sáng Trong.

 

Sự may mắn phải chăng là ta chưa nhắm mắt, xuôi tay, trút hơi thở cuối cùng trong sự sợ hãi không biết đi về đâu trước khi bước qua một thế giới khác.

 

Sự may mắn là ta biết giựt mình tỉnh ngộ để ta tìm ta, và may quá ta lại gặp ta vẫn còn trọn vẹn và đầy đủ.

 

Khi đã giật mình tỉnh ngộ, gặp lại nhau rồi thì xin đừng rời nhau nửa bước.

 

Khi cái ta trần tục gặp lại cái ta thánh thiện sáng trong hiện diện đã quá lâu từ lúc cất tiếng khóc chào đời rồi, thì cuộc sống bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn, bình an hơn. Cái ta chụp giựt, quơ quào, phóng tâm loạn đả bỗng dưng ngồi yên không phá phách.

 

Khi ta gặp lại ta, chủ nhân thật sự của bản thể, bỗng dưng những bức màn trùng trùng điệp điệp quanh ta rơi rớt xuống một cách nhanh chóng, không qua một sự cố gắng, không có một chút luyến lưu, tiếc rẽ.

 

Ta bỗng dưng sống trong một niềm an lạc vô biên.

 

 

Ghi chú : Viết cho mình và bạn bè lúc tuổi già.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880