28-10-09 – 11:00 giờ sáng
Khi ta còn sống trong sự mong cầu là ta còn đau khổ vì nghiệp quả quá khứ mà tâm ta chưa giải nổi.
Sự mong cầu phải chăng là nghiệp của quá khứ, của sự liên hệ quá sâu dầy giữa ta và người, và cảnh và thời gian, nhất là thời thơ ấu.
Có bao nhiêu người trên trái đất được sống thoải mái bình an không bị bao trùm bởi một cái vòng vô hình bao bọc ta bởi quá khứ. Ta đang sống, đang thở trong hiện tại mà tâm ta khi đi đứng nằm ngồi của cả một quá khứ điều hành. Khi ta nghĩ về người này, nói chuyện với người kia, gặp mặt hay không gặp, đối thoại qua điện thoại, qua Internet thì cả một quá khứ giữa ta và người điều hành các cuộc nói chuyện và trao đổi đó.
Có thể là nội dung cuộc trao đổi đó có vui, buồn lẫn lộn nhưng trong ngôn ngữ đó tràn đầy từ ngữ và âm thanh của quá khứ, chưa kể là biết bao nhiêu hình ảnh, âm thanh, xúc cảm, đã rõ nét trong đầu óc ta. Ta nói lời vui lời ngon ngọt chưa chắc nó vui nó ngon ngọt mà phảng phất đâu đây sự buồn bã, mỉa mai của những chuyện đã qua.
Tóm lại, tu để sửa là một hành trình lớn lao cần sự chú tâm của hơi thở qua mỗi giây phút tíc tắc của thời gian.
Con người của ta quả là quá nặng nề theo nhịp điệu của thời gian. Ta càng sống thêm ngày nào là nó chồng chất thêm ngày đó. Ngay cả chuyện đã qua ta còn xóa không nổi thì làm sao xóa đi những va chạm xảy ra hàng ngày.
Nếu không bị mất trí nhớ mà ta nói quên quá khứ là tự gạt mình. Như vậy ta tu tập để có phương pháp quán chiếu, quán sát chính ta để hiểu người và ta với một sự liên hệ không thể tránh tại trần thế.
Ta tu tập để tự giải hơn là tu để quên, vì càng quên, càng tránh né thì càng nhớ thêm rõ nét. Vậy thì tu không phải để đè nén, để làm bộ quên, làm bộ bao dung, làm bộ từ bi hỉ xả. Tu là để biết mình và người, để hành xử đúng mỗi khi va chạm mỗi khi gặp việc gì dù vui, buồn, ta cũng không quên ta.
Vậy thì tu để biết ta, nhớ ta. Biết ta làm gì nói gì để không gây nghiệp quả, không làm người lẫn ta đau khổ, không tạo vết thương mới và không đào sâu vết thương cũ chà xát cho nó đau thêm.
Tu cũng là để nhớ lại mình mỗi sát na là “mình là mình,” không là “cảm xúc của mình,” không bị mình lẫn người điều khiển.
Biết mình, nhớ mình luôn luôn là tu.