27. SỐNG GIỮA HAI HƠI THỞ, TA HÒAN TÒAN TỰ DO

23 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 70713)
27. SỐNG GIỮA HAI HƠI THỞ, TA HÒAN TÒAN TỰ DO

 

17-7-09 – 1:00 giờ sáng

 

Sự đau đớn của thể xác nhiều lúc là một nhu cầu cần có để giúp ta trở về nhiều hơn với thế giới tâm linh. Thế giới thật và trường cửu.

 

Thế giới hiện tại mà ta đang sống là thế giới thật của trần gian, nhưng là một thế giới tạm bợ, nơi ta đến rồi đi. Và ta không có quyền luyến tiếc nếu đã giác ngộ.

 

Các cơn đau luôn giúp ta trở về với con người thật của mình hơn, xa rời những mộng ảo, tình cảm vấn vương của trần thế. Ta cần tu tập nhiều hơn để phân định cho rõ ngõ hầu bắt kịp những khoảnh khắc ta quên ta để bị lôi cuốn quá xa vào cuộc sống trần thế.

 

Cần mạnh mẽ và dũng cảm hơn.

 

Phải chăng ta đã quá nghiêng về một bên nên có lúc lại bị lôi kéo về bên kia. Đó phải chăng là trạng thái bất quân bình mà chính sự bất quân bình này mới khiến ta bị yếu đuối.

 

Làm sao để vượt sự yếu đuối và sợ sệt? Phải chăng chỉ vì muốn có muốn không, muốn vượt, muốn nắm giữ lại, muốn thay đổi sự đi tới của thời gian, sự đi tới của tuổi thọ của mẹ mình.

 

Phải chăng đã bị đe dọa thường xuyên của sự mất mát một cái gì quý giá, khó giữ, vì tất cả đều nằm trong một luật sanh diệt.

 

Phải chăng vì thiên về hữu nên ta sợ vô, thiên về có nên sợ không, thiên về còn nên sợ mất. Đó chính là vì ta đã rơi một cách quá sâu vào nhị nguyên (duality), quến chặt vào trần thế đến độ khó quay lại chốn khởi hành.

 

Ta cần xét lại “đến và đi phải cùng một thể” và không bám víu vào một cái gì không tồn tại. Đó mới là sự sống thật mà ta cần nên sống.

 

Nếu ta cứ mãi lao đao thì ta sẽ không trở thành người hữu dụng cho hiện kiếp mà chính hiện kiếp đã buộc chặt ta, hay chính ta là thủ phạm tự còng lấy hai tay mình vào ngưỡng cửa thế gian để rồi không thể trở ra thế giới thường hằng vĩnh cửu.

 

Ước nguyện nào cũng có trái đắng, cũng có cái giá thật đắt để trả, dù đó là thệ nguyện trở lại trần gian để phục vụ đạo, phục vụ đời.

 

Hãy củng cố tự lực, xoa bóp cho tim ta bớt đau, tìm hơi thở sao cho điều hòa tâm thân ý. Không tìm cách dũng mãnh lên để vượt vì càng cố dũng mãnh thì càng yếu đuối.

 

Ta nên nhẹ nhàng với chính mình để bừng tỉnh khỏi cơn mộng thế gian, quên vui quên buồn, quên mất quên còn, thì sự sợ hãi sẽ tiêu tan.

 

Ta cần duy trì sợi dây trung đạo được bình yên, không còn rung lên những âm thanh cao, thấp, nhanh, chậm.

 

Một sợi dây trung đạo thật bình an không lay động giữa hai hơi thở. Lúc đó ta sống thật khi không thở.

 

Nếu ta biết sống giữ hai hơi thở, cuộc đời ta hoàn toàn thay đổi. Lúc đó mọi sự sung sướng, đau khổ, muốn, không muốn, vân vân... đều không có.

 

Sống giữa hai hơi thở ta hoàn toàn tự do.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880