Dòng Sinh mệnh của Dân tộc

13 Tháng Năm 200912:00 SA(Xem: 22001)
Dòng Sinh mệnh của Dân tộc

21-8-97 - 2:00 giờ sáng

Tôi như một cái hoa đang héo dần. Nhìn bóng mình trong gương, tóc ngày càng bạc, da ngày càng nhăn. Nhất là từ sau khi làm xong Đuốc Từ Bi Xuân. Tuổi già không sao ngăn chặn được. Nhưng khi tôi làm việc thì những đe dọa về tuổi già và nhan sắc không ngăn nổi lòng cương quyết và ý chí của tôi. Tôi cũng đã đem hết sức lực và năng lực đổ dồn vào việc thực hiện quyển Hồn Thiêng Dân Tộc.

Suốt hai ngày nay tôi đau đớn oằn oại. Bệnh hoạn thể xác dù sao cũng ngăn chậm lại việc làm của tôi. Thiệp mời ra mắt sách vẫn chưa xong. Tờ Đuốc Từ Bi ở nhà anh Trần đang chờ đợi tôi. Vì sao tôi lại ở một vị trí này?

Tôi phải thắp nhang xin cùng Ơn Trên cho tôi thất hứa việc ăn chay đến ngày tôi hoàn tất việc ra sách, vì lý do sức khỏe. Khi tôi ăn chay mà gia đình ăn mặn, thì tôi cứ ăn qua loa tạm bợ, cho nên sức khỏe suy yếu quá, làm sao đủ lực đương đầu cùng công việc.

Sáng chủ nhật lễ Vu Lan ở hội quán. Rick của báo L.A. Times đã đến chụp ảnh cho các em thí sinh hoa hậu Long Beach, do các em tôi cùng cựu sinh viên Long Beach tổ chức. Sáng nay, tôi đến đài Radio Bolsa để chụp cho các em sinh viên Long Beach được Việt Dzũng phỏng vấn. Tôi sẽ viết bài để phổ biến thêm cho sinh viên bán vé.

Tôi phải cố gắng cho có sức khỏe, ngày mai tôi sẽ đi châm cứu, uống thuốc bắc thêm, cho có sức lực hầu làm việc trong lúc vào tuổi già.

Tôi đang mơ đến một câu lạc bộ cho thanh niên. Từ trên mười năm nay, tôi cứ mơ đến một đại hội nhạc trẻ. Tôi đọc báo thấy đại hội nhạc trẻ ở Âu châu, tại sao không có ở California? Từ lâu nay tôi cứ nói mãi với các đại diện cộng đồng, nhưng không thấy được thực hiện. Tôi luôn ước mong có một trung tâm sinh hoạt cho giới trẻ.

25-8-97 - 8:15 giờ sáng

Tôi vừa uống hai viên thuốc nhức đầu. Tôi phải khỏe lại để viết ba bài báo. Một cho buổi họp của Hội đồng Hợp tác Tôn giáo; một cho buổi phỏng vấn của Việt Dũng đài Bolsa Radio; và một bài về buổi phỏng vấn trên đài Little Saigon Radio về buổi Hoa hậu Áo dài của các sinh viên Long Beach. Tôi giận tôi quá. Hai lần đi chụp hình cho các em, tôi đều đau đầu, quay mòng mòng. Hôm qua đi họp Hội đồng Hợp tác Tôn giáo, từ trưa đến 5 giờ chiều, tôi lại bắt đầu đau đầu.

Tôi đã cầu nguyện ơn trên giúp cho tôi có năng lực làm việc, dù cho cơ thể bị đau yếu. Tôi sai chăng? Cơ thể yếu thì làm sao có sức làm việc. Đau đầu chóng mặt làm sao mà lái xe đi xa? Sau mấy hôm tôi đau đầu nặng, thì có tin động đất tại Santa Ana, chỉ có hơn 5 chấm. Tôi làm đủ thứ để giữ sức khỏe, uống thuốc, châm cứu, ăn thật nhiều rau cải trái cây. Phải mạnh mẽ hơn để làm việc.

Suốt mấy tuần nay tôi nghĩ đến việc thành lập một Trung tâm Sinh hoạt Thanh niên. Tôi sẽ tìm mười người bạn đồng tâm hiệp lực, mới đầu hùn với nhau mỗi người $1000 để khởi sự. Tôi mong có một ban điều hành trẻ biết song ngữ, giỏi Anh văn, để có thể tiếp xúc cùng chính quyền Mỹ. Sẽ làm trang nhà trên máy điện toán. Cả một lô chương trình đã đẻ ra trong đầu óc của tôi. Nào là câu lạc bộ, ban nhạc, thi đua thể thao vân vân... Khuyến khích nhạc sĩ trẻ làm nhạc gởi về Việt Nam. Ôi thôi đủ thức chương trình.

Tôi đã nhiều lần mơ một đại hội nhạc trẻ. Những người trẻ đến đó ca hát tiếng Mỹ, tiếng Việt thật thoải mái. Không phải lúc nào cũng dạy đời cho họ, hay bắt họ phải nói tiếng Việt mặc áo dài. Muốn đến gần họ, chúng ta phải trao cho họ món ăn tinh thần thích hợp khẩu vị và cần thiết trước đã. Đó là "hiểu họ trước rồi mới giúp cho họ hiểu mình".

Tối qua, tôi nhờ Kim Lan giúp ý kiến. Kim Lan nói, tôi lên Internet tìm các trung tâm sinh hoạt thanh niên, họ thường hay sinh hoạt sau giờ học. Lan nói, họ có sẵn nhiều chương trình rất hay. Tôi cần đề ra lý do thành lập, sẽ làm gì, và làm sao đo lường kết quả của việc làm.

Tôi hỏi Tài có yểm trợ không, thì Tài nói dĩ nhiên, có khi lại còn yểm trợ hết mình nữa.

27-8-97

Tôi nghĩ rằng tôi không nên áp chế mình quá. Tôi đã từng đọc đi đọc lại lời của Shaki Gawan, là khi nào cơ thể mình có bệnh là mình nên xem xét lại.

Chẳng có điều gì xảy ra mà không có lý do. Sáng nay Tài chuẩn bị đi làm mà tôi còn nằm quấn mền. Thường thì tôi hay thức đến nửa đêm đọc sách, hay sáng thức trước 6:00 giờ làm việc. Tài bảo hôm nay tôi ngủ ngon. Tôi chực nhớ lại, chắc là nhờ chén thuốc bắc vào chiều hôm qua.

Lúc nãy, khi ngồi tịnh tâm trước bàn Phật, tôi chợt muốn ghi lại vài điều nhận xét về cơ thể mình và tôi lên lầu lấy kiếng và tập. Tôi thấy mình có ý muốn trở xuống theo thói quen ngồi nơi bàn ăn hướng ra sân sau để viết như mọi ngày. Và tôi định làm khó bằng cách tự bắt mình phải ngồi làm việc trên lầu. Tôi không muốn tập cho mình một thói quen nào cả.

Rồi tôi tự hỏi tại sao mình cứ hay làm khó chính mình như vậy? Đâu có gì xứng đáng để tự làm khó mình đâu?

Tôi biết cơ thể tôi đã hoàn toàn chịu thua ý chí của tôi. Hôm trước khi nhập thất, tôi nguyện ăn chay, nhưng sau đó, tôi thấy mình yếu và bệnh hoài, lại cần làm việc, nên xin phép ăn mặn. Tôi quan sát tôi rất kỹ mỗi khi ăn uống. Tôi chẳng thèm gì cả. Có những lúc tôi không cảm thấy tha thiết gì từ ăn cho đến mặc. Cũng chỉ để đáp ứng nhu cầu mà thôi. Như mỗi loại cây có một nhu cầu khác nhau, có loại cần nhiều nước, có loại cần ít hơn, loại này thích hợp với phân bón này hơn loại kia.

Ý chí tôi mạnh hơn cơ thể, nhưng không phải vì thế mà cơ thể tôi không có nhu cầu. Tôi đi tập thể dục hàng ngày cho có sức khỏe, nhưng lại không cung cấp đủ cho cơ thể những thực phẩm cần thiết mà nó quen thuộc thì làm sao mạnh khỏe cho được.

Tôi không muốn tôi là người máy nếu tôi bị lệ thuộc vào nhu cầu thể xác và vật chất. Thì tại sao tôi lại biến tôi trở thành "người máy của Ý chí"?

Ý chí mạnh, cơ thể có thể chịu thua không đòi hỏi, nhưng nó lại phản kháng bằng các thứ bệnh tật. Mà bệnh tật về thể xác nếu nặng thì có thể ảnh hưởng ngược lại đến tinh thần. Thế thì tôi không thể sáng suốt minh mẫn trong một cơ thể yếu đuối bệnh hoạn được. Đức Thầy có dạy điều đó trong kinh giảng của Ngài, mà đến tuổi này tôi mới hiểu ra.

Tôi nhớ lại những câu thơ trong Cửu Long giang vùng dậy, và những câu tôi đã từng ghi nhận:

"Hãy an trú trong hiện tại

Không sửa đổi, cũng không không sửa đổi

Trước như thế nào thì cứ giữ như thế đó

Sống gần gũi với trái tim, hơi thở, sự sống

Cảm nhận mọi sinh hoạt của cơ thể

Và thần thức luôn bén nhạy an định.”

Người Việt Nam của chúng ta muốn có một cuộc Đại Trở Về, phải nắm tay nhau TRỞ VỀ NGUỒN. Đến lúc chúng ta phải tự chọn một con đường sáng, không còn ngồi đợi người khác chỉ đường, mà mình phải thấy đúng, thật sự làm đúng, phục vụ cho quê hương dân tộc.

Đã đến lúc chúng ta phải rời những con đường nhỏ, con lạch nhỏ, để cùng nhau trôi chung vào một dòng sông. Đó là DÒNG SINH MỆNH CỦA DÂN TỘC.

Dòng Sinh Mệnh Của Dân Tộc không còn phân chia tôn giáo, đảng phái, giai cấp, giàu nghèo, học vấn, nghề nghiệp, hình dáng. Những người quan tâm xây dựng lại đất nước chỉ có một ước vọng, một động lực chánh, đó là sự Trường Tồn của Dân Tộc, sự Sống, sự Phát Triển, để bước ra khỏi cánh cửa Nhược Tiểu.

Người ghi lại lịch sử, dù cho lịch sử của tôn giáo hay chính trị, văn hóa, đều phải có một tinh thần khách quan, đặt quan điểm và lợi ích cá nhân hạn hẹp ra ngoài lợi ích chung trường tồn với thời gian.

Sự can đảm nào cũng lớn mạnh nhờ sự kiên nhẫn, trui luyện bằng kinh nghiệm sống. Đả kích, phê bình, chống đối công khai, đánh lén âm thầm bằng thơ rơi... tất cả chỉ làm mạnh thêm cho ý chí, giúp thêm cho can đảm phấn đấu trước nghịch cảnh.

Nếu muốn tiếp tay khơi mạch DÒNG SINH MỆNH CỦA DÂN TỘC, ngòi bút của tôi phải mạnh mẽ hơn nữa, sắc bén hơn nữa, cứng rắn hơn nữa, để góp sức với những tiếng nói cho tự do dân chủ trong và ngoài nước, để tạo thành sức mạnh của làn gió góp lực biến thành bão, thổi sạch những cặn bã rác rưới dư thừa làm vấy bẩn tòa lâu đài văn hóa tráng lệ trường tồn của một dân tộc có hơn 5000 năm lịch sử.

28-8-97

Tôi lại để cho cơn xúc động bất ngờ trào dâng. Tại sao tôi không có được cái phước sống kề cận hay chỉ gặp mặt Đức Huỳnh Giáo Chủ khả kính bằng xương bằng thịt? Tôi ra đời chỉ có mấy hôm là Ngài đã ra đi. Buổi sáng, khi đọc qua bài vở Đuốc Từ Bi, trước khi trang trí những khoảng trống rồi mang đi in, tôi đột nhiên có cảm xúc này.

Trong bài "Pháp Thân Biến Hóa Vạn Năng”, tôi có viết, Ngài là một vị Phật, biết được quá khứ vị lai, và Ra Đi với lý do xây dựng nền móng chống vô thần.

Tôi biết tôi biết nhưng tôi vẫn buồn...

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
08 Tháng Ba 2024
01 Tháng Tư 2007
01 Tháng Ba 2007
01 Tháng Giêng 2007
1,863,880