23-5-94
Em Ngô Văn Hà đã ra trước hội Quốc tế Y sĩ Việt Nam Tự do nhân khóa họp thường niên vào hôm qua, và đã trình bày về thảm trạng của thuyền nhân trước khoảng 100 người đến dự buổi họp được tổ chức tại Salle des Fêtes “Escape Liberté” số 1 Ave. du Général de Gaulle, 91300 Massy.
Cùng điều trần với em Ngô Văn Hà, có tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng giám đốc SOS, luật sư Dan Wolf và cô Lynda Diệp Trần thuộc LAVAS. Sau buổi họp đại diện của Hội QTYSVNTD đã quyên góp được một số tiền để yểm trợ cho cơ quan LAVAS giúp thuyền nhân.
Bác sĩ Phạm Hữu Trác cho biết thêm các tham dự viên đã thảo luận về các bệnh trạng tâm thần, sự áp dụng điện toán trong y khoa, và góp ý về vấn đề tranh đấu cho Nhân quyền Việt Nam cũng như yểm trợ thuyền nhân tại các trại tị nạn.
Ngoài ra các bác sĩ cũng thảo luận chung với Hội Y sĩ Việt Nam Tự do tại Pháp về vấn đề thời sự “Vai trò y sĩ Việt Nam trước hiện tình đất nước.”
Được biết Hội QTYSVNTD đã được hình thành năm 1991 tại Paris và bầu lại Hội đồng Đại diện vào năm 1993 tại Orlando, Florida. Theo bác sĩ Trác thì Hội đồng sẽ được bầu lại vào tháng Bảy 1995 tại San Jose, California.
Bác sĩ chủ tịch Hội đồng Đại diện cho biết mục tiêu của hội nhằm phát triển tình tương thân tương ái giữa các hội viên cũng như về phương diện nghề nghiệp và thăng tiến trong việc xây dựng cộng đồng Việt Nam tại hải ngoại cũng như tranh đấu bảo vệ cho nhân quyền Việt Nam.
Bác sĩ Trác cũng cho biết thêm hội cùng phái đoàn người Việt Nam đến từ nhiều quốc gia gặp gỡ các dân biểu nghị sĩ Quốc hội Âu châu đi tranh đấu cho quyền tị nạn của thuyền nhân. Phái đoàn trên gồm khoảng trên hai mươi người, trong đó có một số bác sĩ như Nguyễn Thượng Vũ (San José), Đường Thiện Đồng (Orange County), Từ Uyên (Canada), cô Kiều Khánh Giao (Canada), Lê Quang Thuận, Tạ Thanh Minh (Pháp). Đại diện hội Quốc tế Y sĩ Thế giới gồm Bs Phạm Hữu Trác (Canada), Phạm Ngọc Tỏa (Pháp) và Bs Nguyễn Ngọc Kỳ (Hoa kỳ).
Mặc dù được người Việt tị nạn sống ở địa phương dặn dò phải cẩn thận, một số người trong phái đoàn đến từ Mỹ và Anh cũng gặp phải “vận xui”. Tại buổi họp Hội đồng Hợp tác Tôn giáo Âu châu, sau ngày đầu đến họp với đồng phục áo dài trắng, phái đoàn Cao Đài trở lại họp vào ngày thứ nhì với các bộ đồ vét đen vì quần áo, tài liệu, hồ sơ và máy ảnh của quý vị đã bị kẻ trộm lẽn vào nhà lấy hết sạch.
Biết chuyện, ông Lê Tinh Thông vội vã lật quyển Tử vi của chùa Khánh Anh ra xem rất kỹ, vì ngày hôm 21 tháng Năm 94, sau khi đi dự một buổi họp về Thuyền nhân xong ra về bằng metro, ông cũng đã bị giật bóp mất hết cả tiền.
Ông Thông cho biết trước khi metro ngừng, ông chuẩn bị bước xuống thì có mấy bà xô ông. Trong khi ông lo vịn cho khỏi té, thì họ thò tay vào áo vét của ông lấy bóp và chuyền tay nhau, sau cùng đến tay một cậu bé mang chạy mất. Lúc các tay cắp vặt chuyền tay, may mắn cho ông là họ làm rớt quyển Visa xuống đất. Sau khi bị cảnh sát chìm tát cho mấy tát tai, các bà ăn cắp vặt đã khai và cảnh sát đã lấy lại được tất cả thẻ tín dụng của ông Thông. Tuy nhiên ông cũng mất hết $550 mỹ kim. Giá một mỹ kim bằng 5.6 quan tiền Pháp.
Cùng đi metro với ông Thông, có cả một phái đoàn “liền ông” hùng hậu như Nguyễn Đình Thắng (SOS), các bác sĩ Kỳ, Đồng, Vũ và Đỗ Kỳ Hiển. Ấy thế mà họ cũng bó tay trước đám nữ tặc nhà nghề có tổ chức “kỳ cựu” trên xe metro!
Người vui nhất và líu lo nói chuyện nhiều nhất dĩ nhiên là cậu bé thuyền nhân Ngô Văn Hà. Em kể đủ chuyện, từ chuyện trong trại tị nạn Hong Kong, đến chuyện ở Mỹ, ra Quốc hội Mỹ, vân vân...
Khi tôi hỏi em mơ sẽ làm gì, Hà bảo em muốn trở thành luật sư, vì các luật sư đã ra tòa cãi cho em thắng kiện được đi Mỹ. Khi lớn lên, em sẽ học luật và trở nên một luật sư để giúp đỡ cho những người khác khổ như em. Em Hà rất sung sướng đã được ra Quốc hội Hoa kỳ để nói lên tiếng nói của thuyền nhân.
Tuy mới 16 tuổi, Ngô Văn Hà nói chuyện và suy nghĩ như một người lớn. Em đã từng phải thường xuyên đối phó với bọn “đầu gấu” hiếp đáp người trong trại tị nạn, cũng như với nhiều lần bị còng tay, bịt miệng, và lôi kéo của cảnh sát Hong Kong. Em mơ ước sẽ thành tài để về giúp Việt Nam. Em nói: “Em nghe người ta nói Sàigòn là hòn ngọc Viễn Đông, nhưng em nghĩ Sàigòn bây giờ là “hòn đất” vì nước người ta ngày càng tiến còn nước mình ngày càng lùi.”