8-11-05 - 9:00 giờ sáng
Nếu cứ mải chìm đắm vào quá khứ, vào lịch sử đạo thì ta sẽ cảm thấy hết sức đau lòng vì thấy đạo bị vùi dập qua bao giai đoạn từ Pháp đến Việt Minh, đến Đệ Nhất Cộng Hòa, rồi đến Cộng Sản Việt Nam.
Sự đau lòng xót xa đó cho thấy những gì? Giúp ta điều gì? Có lợi hay chỉ có hại? Giúp ta tiến hay khiến ta lùi bước, dậm chân tại chỗ?
Nếu biết dứt khoát đi vào con đường Đạo gạt bỏ chánh trị thì ta phải làm gì?
Tại sao tâm ta hướng vào đạo nhưng lại thường viết những bài có nội dung xu hướng chánh trị để giải quyết vấn đề Việt Nam? Ta có đi lạc đường chăng?
Pháp môn của Bửu Sơn Kỳ Hương Phật Giáo Hòa Hảo là đời đạo song tu, vì thế nên luôn luôn liên hệ về mặt đời và chánh trị là đời sống của con người.
Chánh trị là con đường đời mà mọi người, mọi công dân đều phải chọn lựa để sống. Kẻ tu ngoài đời hay người tu ở chùa, kẻ buôn bán hay người làm các ngành nghề đều phải chọn cho mình một lẽ sống để phối hợp với người xung quanh, và đối với tổ chức, quốc gia mà mình đang sống. Có nhiều người đã dùng đạo để thăng tiến trong đời, và ngược lại.
Ta phải làm sao khi chỉ muốn phục vụ đạo lẫn đời mà không lợi dụng cả hai để đạt danh vọng lẫn tiền tài?
Ta cần thật sáng suốt để nhìn thấy và chọn lựa con đường mà mình phải đi hầu có lợi cho đạo lẫn đời. Đi cho đúng đường thì là đời đạo bất phân, vì cả hai đã trở nên một con đường gọi là Chánh Đạo.
Nếu chọn con đường này thì phải hy sinh cái Tôi, cái Ngã khó trị. Cái Ngã bất trị của ta đồng nghĩa với sự Sợ Hãi. Đó là bức chắn duy nhất đã hại bao con người, khiến họ chỉ là một hình nộm bị giựt dây bởi chữ Sợ.
Sợ làm thế này thì người ta chê, làm thế kia thì người ta ghét. Sợ bị chụp mũ, sợ bị hiểu lầm, sợ mất danh dự, mất tiền của, chức vụ, vân vân...
Ta phải quyết tâm dùng ý chí sắc bén để bắn tan chữ Sợ. Chữ Sợ thật ra chỉ là ảo ảnh của cái Tôi đầy vị kỷ, chỉ biết thương thân và muốn bao bọc lấy nó cho được yên cho đến ngày tàn của cuộc đời mà không biết linh hồn mình sẽ đi về đâu.
Ngày nào chưa đủ ý chí bắn tan chữ Sợ, thì ta chỉ là một ký sinh trùng của trái đất, chẳng khác gì cây cỏ dại mọc bên đường.
Khi có khả năng bắn tan chữ Sợ, ta sẽ hoàn toàn sống một cuộc đời mới đầy ánh sáng của sự sáng tạo. Trí óc ta không còn bị bóng tối của sợ hãi đè nặng tâm hồn. Sự sợ hãi là ngục tù của bóng tối, của sự ngu xuẩn. Nếu không kịp bước ra, ta sẽ phí một công trình của tạo hóa và của mẹ cha đã sanh ra ta trong hiện kiếp.
Ta phải đập vỡ cái sợ hãi, ngục tù đầy bóng tối luôn luôn đe dọa tư tưởng ta, để mau bước ra khỏi xích xiềng của bao tàng tích trong quá khứ.
Hãy mạnh dạn bước đi, bước ra khỏi nơi bùn lầy của quá khứ nhầy nhụa hôi hám tanh tưởi của những tàng tích còn lưu lại đầy khí độc che mờ trí tuệ ta. Ta phải rửa bộ óc cho sạch sẽ, thông các mạch máu để hệ thống thần kinh được điều hòa quân bình thông suốt. Hệ thống thần kinh ta mạnh mẽ, thông suốt sẽ điều hành mắt tai mũi lưỡi thân ý ta một cách hoàn hảo, quân bình trong lời ăn tiếng nói lẫn hành động. Ta sẽ không còn lúc vầy lúc khác, mà ta luôn luôn sống trong sáng suốt, hơi thở điều hòa, và nói năng chững chạc không dư không thiếu, và nhất là không bốc đồng, bất chợt thốt ra lỡ lời.
Ngọn đèn tâm thức phải luôn luôn rực sáng do khí huyết không tắc nghẽn bởi hỉ nộ ái ố. Phải quyết tâm đốt sáng ngọn đèn bằng sự hài hòa quân bình giữa Tâm-Thân-Ý.
Có như thế ta mới thật sự là một con người đang sống.