79. Pháp bất cầu ngôn

03 Tháng Bảy 200712:00 SA(Xem: 71807)
79. Pháp bất cầu ngôn

9-3-05 - 10:00 giờ sáng

Rõ ràng là có sự đồng điệu giữa Trên Dưới, Trong Ngoài một cách hiển nhiên và chặt chẽ. Việc tín đồ tại Thoại Sơn bị bắt, việc phái đoàn đặc sứ John Hanford đến Việt Nam để thảo luận về tự do tôn giáo hôm 2-3-05. Ngày đó cũng là ngày lá thư đầu tiên được thảo, và gởi điện thơ cho 12 cơ quan Hoa Kỳ và các tổ chức quốc tế nhân quyền.

Điện thư gửi đi ngày thứ sáu, chiều chủ nhật gửi bản tin đi khắp thế giới bằng Việt ngữ, và gửi e-mail sau đó bằng Anh ngữ lá thư gửi cho ông Giám đốc Ủy hội Tự do Tôn giáo Thế giới của Hoa Kỳ. Ngày thứ hai 8-3 tại Việt Nam, cuộc họp giữa hai bên đã diễn ra.

Thật là kỳ diệu và thần bí. Thật là đồng điệu. Hai lần trước khi gửi bản tin Anh ngữ về vụ đàn áp tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo tại An Giang đều nhằm hai lần phái đoàn tôn giáo của Việt Nam đến Hoa Kỳ vận động quốc hội và các cơ sở tôn giáo tại đây.

Tất cả mọi việc xảy ra cho tôn giáo đều có lý do. Tâm Tâm Tương Ứng. Sự hiện diện của Ơn Trên Thầy Tổ càng lúc càng rõ nét trong tôi. Sự đau đớn của thân xác không sao tránh được, vì lực chư Thiên từ thượng tầng quá mạnh mẽ đã chuyển bộ óc nhỏ bé phải làm việc quá sức. Đầu óc đau buốt, chân tay rã rời, đồng thời phải liên tục làm việc vừa dọn dẹp phòng ốc để tiếp đón lệnh chỉ thiêng liêng, vừa viết liên tục hàng loạt bài và tìm lại một số bài tâm linh quan trọng nằm trong quyển Tiếp Tục Hành Trình và Trở Về chưa xuất bản.

Sự liên tục làm việc khiến cho người bớt cao ngạo khi nhìn mình vì tất cả đều được đánh giá theo kết quả của công năng tu tập và làm việc. Thời đại này không ai nói suông mà người khác nghe, mà phải chứng minh quá trình làm việc của mình. Đó mới là sự thu hút nhân tâm, tha nhân, đồng loại, và nhất là đồng đạo, đồng bào Việt Nam mình, rồi mới đến thế giới bên ngoài.

Không có điều gì mà thế giới chấp nhận nếu đồng bào mình không chấp nhận. Không có điều gì giúp được thế giới nếu điều đó, chủ nghĩa đó, chánh sách đó không giúp được cho chính quê hương mình. Đó là quy luật bất di bất dịch.

Chủ nghĩa cộng sản đã đưa dân tộc ta đi đến chậm tiến, suy đồi,  nhũng lạm, bất công, xã hội trụy lạc, nhân dân khổ sở, không mang đến ấm no hạnh phúc. Chính vì vậy thế giới đã từ từ buông bỏ, ngay tại gốc ngọn là Sô Viết Đông Âu cũng đã tan rã từ lâu để áp dụng chính thể tự do dân chủ. Một chánh sách tàn lụn trên thế giới như thế tại sao còn tồn tại ở Việt Nam? Phải chăng vì người Việt Nam không đủ can đảm để thức tỉnh, chuyển đổi, vươn mình, mà cam chịu mê muội ngủ quên trong nhà tù tư tưởng, tôn thờ một xác chết đang từ từ mục rữa?

Xác chết nằm tại Bắc Bộ phủ còn là một trấn ếm về tư tưởng, đúng lý ra phải tàn lụi từ lâu. Với sách lược phong tỏa tư tưởng, các lãnh đạo Việt Nam đã tự đào mồ chôn sống mình trong địa ngục tư tưởng không lối thoát, chỉ biết van xin kêu nài quốc tế giúp đỡ.

Một chính phủ mà giới lãnh đạo không ngẩng cao đầu được trước các lãnh tụ thế giới là một sỉ nhục cho quốc gia. Quốc gia dù nhỏ dù lớn dù nghèo dù giàu cũng có một địa vị ngang nhau trên diễn đàn thế giới, vì thế giới ngày nay là một cộng đồng tương quan bình đẳng và tự do dân chủ. Không có kẻ mạnh hiếp kẻ yếu mà phải tôn trọng lẫn nhau để tiến tới hạnh phúc đại đồng. Họ phải cùng đồng tâm hiệp lực để đưa loài người vào một kỷ nguyên mới Vạn Vật Đồng Nhất Thể.

Không có quốc gia này thì không có quốc gia kia. Không có châu này thì không có châu kia. Phải có sự liên kết chặt chẽ hòa hợp của Lục Châu thì thế giới mới bình an trường tồn.

Lục châu gồm có châu Á, châu Âu, châu Mỹ, châu Phi, châu Úc, và một châu mà con người không biết hay quên đi, đó là Thượng Thiên châu.

Chính Thượng Thiên châu mới điều hành guồng máy khổng lồ của loài người. Vì quên đi Cõi Thiêng Liêng mà con người mới có lòng tham lãnh đạo. Cái quên đó khiến họ vấp ngã vì việc mình làm dù không ai biết cũng có cõi thiêng liêng biết. Do đó kẻ ác mới phải bị đền tội.

Những kẻ biết sợ, biết khuất phục thiêng liêng, biết tu tập cải sửa, biết phục vụ đại đồng sẽ được thiêng liêng gần gũi và hướng dẫn để làm việc. Họ phải chấp nhận mọi khó khăn từ thể xác đến tâm linh cho đến chứng ngộ Phật Pháp.

Phật Pháp có được nhờ chân tâm thanh tịnh chứ không phải nhờ lý luận và biện luận. Đó không phải là Phật Pháp tại tâm mà là Lý Luận Phật Pháp và Ngôn Luận Phật Pháp, vì chỉ nói Phật Pháp mà không hành Phật Pháp. Dùng Phật Pháp để đem điều lợi cho mình, cho uy tín chức vụ và tiền bạc mình, chứ không phải dùng Phật Pháp vì hữu lợi cho chúng sanh. Phật Pháp tại tâm là nói Pháp mà không dùng Pháp, không dùng Phật mà chỉ dùng tâm từ bi để phục vụ con người. Đó mới là Chánh Pháp.

Pháp bất dụng mới đúng là Phật Pháp, vì nó mới đưa con người đi đến giác ngộ và giải thoát chứ nó không trói con người vào quy luật và hành động, khuất phục để tuân theo pháp đồ.
Người dùng Phật Pháp để nói Pháp phải hết sức thận trọng vì đó là con dao hai lưỡi. Khi nói Pháp mà không hành Pháp thì chính con dao đó sẽ gây thương tích cho chính mình. Vì thế cầm dao phải biết sự lợi hại của dao. Nói Pháp phải biết sự lợi hại của Pháp.

Pháp bất cầu ngôn. Nếu nói Pháp mà không biết dùng Chân Pháp để nói Pháp sẽ đi đến bất chính ngôn, tức dùng ngôn ngữ nói Pháp mà tâm bất chính sẽ thành xảo ngôn đi lừa gạt con người bằng giáo pháp chân chính.

Tâm bất chính gây nên xảo ngôn biến ta thành kẻ bất chính sẽ hướng linh hồn và tâm thức hành giả vào Địa Ngục Môn ngay tại trần gian. Ánh sáng trí tuệ của cá nhân này càng ngày càng lu mờ, thì việc nói Pháp càng ngày càng lẩn quẩn lặp đi lặp lại như một cái máy và cái máy hư này càng ngày càng hỏng.

Dùng Pháp mà Tâm bất chính sẽ đi ngược lại Chánh Pháp, tội nặng nề không lối thoát. Phải giác ngộ và cải sửa để không trở thành bệnh tinh thần và trở nên Lải Nhải Pháp. Tức nói Pháp mà không biết Pháp. Dùng Pháp mà không ứng dụng Pháp.

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880