35. Hỏi và đáp ngay tức khắc

29 Tháng Sáu 200712:00 SA(Xem: 76048)
35. Hỏi và đáp ngay tức khắc

14-7-04 - 11:00 giờ khuya

Làm sao để bén nhạy và thấy ngay một việc làm cần tiếp tục hay chấm dứt, dù việc đó là việc cần hay không cần, muốn hay không muốn.

Ta phải dựa vào đâu để biết? Vào trực giác, vào tâm, trí hay ý?

Tâm, trí, ý phải trụ tức khắc thì sẽ có câu trả lời ngay vào lúc đó.

Nếu có sự lý luận tức chỉ có trí mà thôi thì sẽ tính toán, so đo thiệt hơn, hậu quả và kết quả của việc làm, khi chấm dứt thì như thế nào, nếu tiếp tục sẽ ra sao, và đi về đâu, vân vân...

Nếu dựa vào tâm thì chỉ dựa vào tình thương, mà tình thương thì bất phân và luôn có tình nhân ái, vấn vương, có thương thì có ghét, sẽ có lúc như thế này và có lúc như thế khác.

Tâm và trí không đi đôi thì dễ lạc đường. Tâm và trí đi đôi sẽ sanh ra ý, tức sự dẫn đạo con đường nào phải đi, công việc có nên tiếp tục hay chấm dứt. Tiếp tục có ích lợi gì cho công việc và có hại gì cho công việc mà ta đang mang trọng trách.

Khi tâm và trí hội nhập dẫn đến ý chỉ đạo thì ta phải có quyết tâm và ý chí nhất định theo đuổi con đường Thiên Định đó không một chút hoang mang suy tính.

Tâm và trí hội nhập ngay tức khắc, ý xuất hiện, và ta có câu trả lời ngay trong một sát na. Ánh sáng lóe lên cực nhanh và cực sáng, mà ta phải nhanh nhẹn nắm bắt để soi đường, và phải đốt thêm ngọn đuốc cho sáng thêm và rõ thêm, để cho năng lực ta mạnh mẽ chuyển hướng đi cho kịp và đúng đường.

Con đường đạo là con đường đầy thử thách về mọi phương diện đạo cũng như đời, vì đó là hai mặt không thể thiếu của một bàn tay. Đạo giúp đời thăng tiến và ngược lại.

Đạo không thể tiến nếu không có thử thách về mặt đời để biết trình độ vượt thoát của ta đến đâu. Nhất là “cái tôi” đầy chướng ngại cho con người muốn tiến hóa. Cái tôi là một tảng đá lớn nhất mà ít kẻ vượt qua được. Cái Ngã là một viên thuốc đắng luôn được bọc đường với nhiều vị ngọt bùi, nhiều màu sắc, cũng như nhiều đức tánh ngoan hiền, tự tin, tự tôn, tự đại,  hay khiêm tốn, nhẫn nhịn, vân vân...

Đó là một loại độc dược cực mạnh nằm trong nhân tố của mỗi con người mà không ai tránh khỏi. Tu tập có phải chăng là gột rửa viên thuốc ấy hiện nguyên hình trạng độc tính của nó. Vì nó mà có bao nhiêu người đã bị điêu đứng, rồi cho đến chết vẫn mang theo, làm mầm mống cho bao thế hệ nối tiếp.

Lột trần viên độc dược phải chăng quá dễ mà lại cũng quá khó. Có bao người vượt suối trèo non, tìm thầy học đạo, đọc bao kinh sách, mặc bao lớp áo mà vẫn còn đeo mang chất độc, để cho nó càng ngày càng ngấm sâu vào não bộ và xương tủy đến đỗi không còn cách nào gột rửa được, vì nó đã lắng sâu vào tận đáy biển của tâm thức, như những hạt vi trần khó tìm thấy. Nó nhỏ đến độ mà con người đã truyền đạt lẫn nhau qua hành động, lời nói, và hơi thở.

Làm sao bắt được những hạt vi trần đó? Có phải sự nhạy bén của ta cần đi nhanh hơn ánh sáng, đuốc tuệ của ta phải rực rỡ huy hoàng soi rọi không trung, con người và vạn vật để không còn một điều gì, vật gì, hành động gì thoát được sự nắm bắt của dòng điện nhạy bén của ta.

Tâm, thân, ý, lục phủ ngũ tạng phải sắc bén như ngàn ngàn ánh chớp bao bọc thân ta để thu, ghi, nhận, và biết cùng một lúc. Ta không biết vì trí đời thả lỏng, nhưng đồng thời tâm thân ý hiện diện túc trực luôn luôn.

Lúc đó ta không hỏi mà có câu giải đáp ngay tức khắc. Ta biết thật rõ việc ta cần làm hay không cần làm, tiếp tục hay chấm dứt.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880