15-9-05 - 7:00 giờ sáng
Chánh sách của Việt Nam hiện nay là một chánh sách mất đường hướng lãnh đạo vì các xu hướng trục lợi khác nhau của các phe nhóm.
Xu hướng thân Mỹ vì quyền lợi kinh tế của Mỹ, nhưng bù lại được nương nhờ về chánh sách nhân đạo của họ.
Xu hướng thân Trung cộng là một xu hướng mù quáng nhất và ngu xuẩn nhất, vì chánh sách của Trung cộng đối với Việt Nam là chánh sách diệt tộc và diệt tôn giáo Việt Nam. Họ là những người gian manh và hung hiểm nhất. Họ có khả năng về địa lý và dịch lý hơn các quốc gia khác, nên đã dùng mọi cách để trấn ếm sự phát triển về đạo giáo của Việt Nam từ nhiều thế kỷ. Họ vừa trấn ếm Việt Nam vừa phát triển về kỹ nghệ và kinh tế của quốc gia họ để sẽ được lãnh đạo thế giới.
Sự trấn ếm đó đã khiến con trục âm dương của hình chữ S được chuyển mình xoay mạnh, hất tung con dân Việt đi khắp địa cầu để học hỏi thu lượm các nền văn minh vào bậc nhất của nhân loại, nhằm thu ngắn tiến trình phát triển về tâm linh, kiến thức cũng như khoa học nhân văn, lẫn thiên văn, địa lý.
Việt Nam phải ly tâm, loạn tâm, rồi mới quy tâm theo chiều xoay của âm dương phân tán, để rồi quy tụ thu hồi để lập lại nền móng của quốc gia.
Từ xưa đến nay, nhân không thể thắng thiên. Thiên thời, địa lợi, thì nhân phải hòa cho hai lý tưởng khác biệt quốc gia và cộng sản. Hai chánh sách phân hai thay vì tiêu diệt quốc gia lại giúp Việt Nam vượt qua Cơ Tận Diệt do âm mưu tàn độc của Trung Cộng.
Ác tâm, dã tâm là đi ngược ý trời. Tất cả các ván cờ của những kẻ ác tâm đều không thắng được bàn cờ của Thiêng Liêng. Bàn cờ của con người do con người lập ra, nhưng chính những ván cờ đó sẽ bị bế tắc, và đưa những kẻ chủ trì gian ác vào ngõ cụt. Đi đến bế tắc vì chính họ sẽ không giải được bàn cờ do họ lập ra. Kẻ ác sẽ tự mắc bẫy của chính mình.
Muốn thắng nước cờ thì người đánh cờ phải trụ tâm và biết tùy cơ ứng biến. Nhưng ứng biến trong sự sáng suốt chứ không do lòng tham hay tự ái cá nhân hoặc tự cao tự đại. Cần phải biết mình và biết người thì ta sẽ biết mọi cạm bẫy do người đặt ra và phải biết được mọi đường lối mà họ sẽ đi. Nếu biết rõ cái bẫy và đường tiến của cái bẫy đó đi về đâu thì ta mới mong thoát hiểm.
Muốn đánh cờ mà không bại trận, ta phải biết lúc nào tiến, lúc nào lùi, lúc nào ẩn, lúc nào hiện, để không bị địch thủ đưa vào bẫy.
Cũng có lúc muốn thoát bẫy ta phải đi vào bẫy để mở ra một đường hướng mới cho chính mình. Vì có nhiều lúc cái bẫy mới chính là lối thoát để vô hiệu hóa ván cờ bị bế tắc.
Không bao giờ tự đặt mình vào thế tiến thối lưỡng nan, vì đó là lúc mà ta u tối nhất. Muốn đánh cờ, ta phải bất thối. Bất thối không có nghĩa là luôn luôn tiến, mà bất thối nghĩa là tiếp tục. Có nhiều lúc muốn tiếp tục ta cần thối lui. Thối lui không phải bỏ chạy hay quy hàng, mà thối lui để tiến thêm nhiều bước vững chắc hơn, mạnh mẽ hơn, và hoàn hảo hơn, vì ta nhờ thối lui, địch thủ đã đổi nước cờ, mở đường cho ta đi, vì xem thường khả năng của ta.
Người tu phục vụ đạo không phải buông xuôi mà cần luôn định tâm sáng suốt và nhạy bén. Tâm ta trong sáng khi định tâm thì ta sẽ hiểu rõ mọi chuyển động và biến động của Hoàng Thiên.
Trong Kỳ Ba này, địa tiên, nhân tiên, và thiên tiên cùng làm việc một lúc để chuyển hóa lòng người trong hoàn cảnh phân tâm nhất của lịch sử Việt Nam với 5000 năm văn hiến.
Phân tâm từ người trong nước lẫn hải ngoại. Muốn hòa tâm, người trong nước lẫn hải ngoại phải có một nội lực mạnh mẽ cộng với Thiên Lực của thiêng liêng mới có khả năng vượt mọi sóng gió.
Nếu giới lãnh đạo Việt Nam không kịp thức tỉnh kịp thời, thì Thiên Lực sẽ giúp cho họ thức tỉnh.