91. Phải xem hậu quả của một chánh sách

03 Tháng Bảy 200712:00 SA(Xem: 76034)
91. Phải xem hậu quả của một chánh sách

20-5-05

Phần nhiều bệnh tật của con người đều do những nguyên nhân gây ra từ  lục căn lục trần.

Con người học hỏi qua lục căn, qua sự tiếp xúc với thế giới bên ngoài, từ hành động, ăn uống, cách xử thế, học đòi tánh hư tật xấu qua lục trần, tức bị nhiễm thể, từ đó mới tạo ra tánh, ý. Tánh ý đó đã điều khiển con người, và con người đó hành động như một người máy.

Khi con người hành động theo Tánh và Ý của mình thì quên hẳn đi cái Tôi thật sự của mình, và cái thân chứa đựng cái tôi đó. Tánh Ý đã dùng bản thân để phục vụ mình theo cái muốn, sự ưa thích, thích làm, thích ăn, thích phè phởn, thích ăn trên ngồi tróc, thích trèo cao nên té nặng, rồi tham danh, tham lợi, tham đẹp, tham ăn. Tất cả những cái tham của tánh và ý  ô nhiễm đó đã tạo nên một con người bất quân bình giữa thân và tâm. Tất cả những cái ham đeo đuổi theo tánh ý đã tạo nên bao cơ thể bệnh hoạn bất quân bình, vì thân bệnh sanh tâm bệnh, và ngược lại.

Cái Bệnh đôi khi là một viên thuốc đắng giúp cho con người hồi sinh, để thay vì đi vào cõi chết bởi tâm và thân, con người biết dừng lại để tự hỏi, Ta đang ở đâu? đang muốn gì? và đang làm gì?

Cái Bệnh đôi khi cũng là một cái chắn cho chiếc xe đang tuột dốc. Không có cái chắn biết đâu xe sẽ chạy tuốt xuống hố, không có sức leo ngược trở lên vì tấm thân ta quá nặng, quá bệnh hoạn rã rời, vì ta quá mù quáng, cứ cắm đầu lũi xuống hố, vì TA ĐÃ QUÊN TA. Ta đã để cho Tánh và Ý ô nhiễm đó tàn phá cuộc đời ta cho đến khi nhắm mắt vì bệnh hoạn vẫn chưa biết mình đã quên bẳng đi chính mình, và thân mình, nơi mà mình đang nương tựa để sống, để thở, để có nơi mà tu tập, hành đạo, giúp tha nhân. Và nhất là giúp lấy chính ta sống sao cho hữu lợi thật sự cho đời, cho hậu sinh.

Ta phải có trách nhiệm và nhận trách nhiệm của chính mình, những gì mình đã gây cho bản thân và tâm linh mình. Thượng Đế đã ban cho ta tất cả, từ tâm hồn đến thân xác. Ta không có quyền hủy hoại căn nhà thiêng liêng nơi linh hồn ta nương tựa để học hỏi và đóng góp cho đời.

Đã đến lúc ta phải tự xét mình một cách kỹ lưỡng rằng tất cả những gì xảy ra quanh ta và cho chính bản thân ta, ta đều có trách nhiệm đối với các hậu quả và hệ lụy cho chính mình và người xung quanh vì ta đã gián tiếp ảnh hưởng đến họ.

Con người sẽ mãi mãi trầm luân nếu không nhận lãnh trách nhiệm về chính mình. Sự quán chiếu phải càng ngày, càng lúc càng đi sát nút trong mỗi sát na, mỗi giây phút, và mỗi hơi thở, mỗi chớp mắt. Vì trong một khoảnh khắc, cái ý và cái tánh của ta từ thói quen nhiễm nặng trong ta có thể trở lại ngay bao trùm căn trí sáng trong của ta. Chỉ một chút yếu đuối, một giây chợt ngủ quên, ta trở lại thành một con “lật đật” nói tiếng người.

Ta đừng để ánh sáng trí tuệ bị lu mờ chớp tắt. Ta phải  nêu ngọn lửa trí tuệ luôn luôn, phải giữ cho ánh sáng càng lúc càng mạnh mới đủ lực đẩy lùi các bóng tối ô trược lúc nào cũng chực tràn vào đầu óc ta. Cuộc chiến đấu sẽ không bao giờ ngừng nghỉ giữa giác ngộ và vô minh, giữa sáng suốt và u tối ngu muội.

Khi ngu muội ta phải biết tự nhận là mình ngủ quên ngu muội, không nên vì tự ái mà đóng tuồng Minh Quân để lừa thiên hạ. Lừa chính mình còn được tha thứ, nhưng lừa người là tội bất dung.

Biết bao kẻ mà trong lịch sử đã ngợi khen, nhưng đã làm bao dân tộc điêu đứng, bao con dân lầm than khốn đốn, mà nay các đàn em chỉ vì lợi riêng cho chính họ mà vẫn ca ngợi như  một vĩ nhân anh hùng.

Lịch sử phải được viết lên với sự khách quan, không thể viết với ý đồ muốn dùng nhân vật lịch sử để phục vụ, để biện luận  cho một chế độ sai lầm mà ta vẫn muốn giữ. Muốn ca ngợi một đấng anh hùng tài ba của đất nước, ta cần phải xem hậu quả của một chánh sách đã đi lầm đường khiến một dân tộc dở sống dở chết bí lối không biết đi về đâu.

Ghi chú: Nhân xem phim tài liệu lịch sử Kỷ niệm 115 năm sinh nhật Hồ Chí Minh của đài TV4 phát từ Việt Nam ngày 20-5-2005.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880