59. Mong cầu là nguyên do của chấp ngã (14-8-08)

05 Tháng Tư 200512:00 SA(Xem: 72387)
59. Mong cầu là nguyên do của chấp ngã (14-8-08)
14-8-08 – 11:30 giờ khuya

Buồn, vui,  thất vọng, hy vọng đều là quá khứ hay tương lai. Những lúc đó chính là lúc ta đang lạc hướng, đang bơ vơ, đang đánh mất ta.

Có bao nhiêu phút, bao nhiêu giờ ta đã mất ta, hay ta là một xác chết biết đi đứng nằm ngồi một cách máy móc.

Sống như thế nào để ta không thất vọng, hay mất niềm hy vọng? Điều duy nhất để không thất vọng, không buồn khi mất và không vui khi được, đó là sống với  sự vắng mặt của “sự mong cầu.”

Tu tập, quán chiếu, nhận diện chính mình một cách rõ rệt, điều chỉnh lại những sai phạm, cải sửa những sai lầm phạm phải để luôn thức tỉnh, giác ngộ, biết rõ đường mình phải đi, việc mình phải làm. Gắng gổ tu tập cho thân tâm trong sáng thanh nhẹ để không còn nhiễm sắc trần thì tâm trí không còn bị lay chuyển điều động bởi âm thanh sắc tướng.

Một vài gương trước mắt của một số người tài sức chưa đến đâu đã ngông nghênh tự đại, việc đại sự làm chưa đến đâu thì đã ra người thiên cổ. Một số khác kẻ mất trí, người điên, hoặc chết tốt.

Ta cần trì tâm suy nghiệm, ngõ hầu biết chọn con đường cho chính mình. Ngày nào ta còn sống với sự mong cầu thì ngày ấy ta còn vướng mắc với cái Ta. Mà còn vướng mắc với cái ta thì sự an nhiên tự tại lúc đến lúc đi ví như ta đi lảo đảo như người say rượu.

Sự mong cầu không khác men rượu ta càng uống ta càng say. Mong nhiều thì thất vọng nhiều. Cầu nhiều khi không được thì đâm buồn rầu hụt hẫng mất thăng bằng.

Đó là một thử thách lớn không thể thiếu được mà chỉ có thực tế mới giúp ta hiểu rõ bệnh ta nặng hay nhẹ.

Khi ta sống trong sự vắng bóng của mong cầu, ta không còn sống trong mê tín dị đoan, lúc đó ta mới nhìn rõ thấy rõ hơn ta và hoàn cảnh, cũng như những người liên hệ cùng ta. Lúc không còn mong cầu, ta đứng vững và bước vững trên hai chân.

Khi không còn mong cầu, sự đối đầu hay đối phó với người hay hoàn cảnh bỗng không còn, như mây tan  gió lặng vì mây không còn che ánh sáng và gió không còn thổi cản đường ta đi.

Sự an nhiên tự tại rất cần thiết cho bất cứ ai muốn tiến hóa trên hành trình tu học để giải thoát và sáng suốt.

Giải thoát là thoát mọi gông cùm của thân, tâm, ý bị nhiễm trần. Sáng suốt là thấy rõ lý sự vật, để không còn bị phủ vây bởi ảo ảnh tạo ra do lực mong cầu.

Mong cầu và sáng suốt là hai mặt của một đồng tiền. Có cái này thì không có cái kia.

Làm sao để chấm dứt sự mong cầu? Có phải đó là chiếc còng số 8 mà mọi người phải mang nó từ khi mở mắt chào đời?

Cần định nghĩa hai chữ mong cầu. Có phải mong cầu là điều kiện phải được?

Vậy thì mong cầu là điều kiện cần có. Mà điều kiện phải chăng là cái ngã, cái chân tướng, thủ phạm đã tạo ra bao sự vui buồn.

Vậy mong cầu, điều kiện, cái ngã là nguyên do của vấn đề chấp ngã.

Nguyên do đã định, ngã chấp đã tan, ta ung dung trong sự nhẹ nhàng tự tại.

Tâm thanh tịnh không tìm đã gặp.

 

12 giờ đêm 14 bước sang ngày rằm trăng tròn

 

Ghi chú: Hôm nay qua các báo Việt ngữ, một người từng lấy bút hiệu Huỳnh Phú Đông A qua đời vì bể mạch máu não. Vị này có viết một cuốn sách về Đức Thầy. Một vị khác cũng viết một cuốn sách về Đức Thầy cũng bất ngờ qua đời cách đây vài năm.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880