6. Chạy nhanh ra khỏi con đường hầm (15-4-08)

05 Tháng Tư 200512:00 SA(Xem: 76312)
6. Chạy nhanh ra khỏi con đường hầm (15-4-08)
15-4-08 – 12:00 giờ trưa

Tu thật thì thấy thật. Tu giả thì thấy giả. Còn bị ảnh hưởng của cảm xúc thì sẽ suy nghĩ, hành động, ăn nói theo cảm xúc. Như vậy cái gì mà ta thấy, ta cảm nhận qua âm thanh, lời nói, và  hình ảnh là một cuốn phim đang chiếu trên màn hình.

Nếu ta còn sống với cảm xúc và bị ảnh hưởng của cảm xúc thì ta chỉ là một người đang đóng phim, mà ta là nhân vật chính đang quay cuồng vì sự sắp xếp, dàn cảnh của một đoàn sản xuất phim. Họ sắp xếp như thế nào thì ta phải đóng như thế đó. Ta vui, ta buồn, ta cười, ta khóc, tất cả đều theo lệnh của nhà sản xuất hay viên giám đốc điều khiển.

Khi đóng tuồng, ta không thể nói lên lời nói của ta mà ta ăn nói diễn xuất theo sự soạn sẵn của nhà sản xuất trong đó có người viết đối thoại.

Vậy thì trong đời sống, nếu ta hành động, ăn, nói, nghĩ như một cô đào hay anh kép của phim ảnh, truyền  hình, hay điện ảnh, thì ta đã mất ta rồi. Cuộc đời ta đã bị sắp xếp sẵn mà ta không hay. Cứ nói nói cười cười vô tri vô giác.

Khi cứ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, cảm tính của bộ máy người thì ta ăn nói nằm ngồi như một robot người máy bằng điện hay bằng pin. Khi điện và pin hết thì ta tắt thở chết lịm. Những tế bào của ta vô tri vô dụng cho hậu thế.

Chúng ta nên trở thành một chủng tử tốt có ích cho hậu thế, nếu không thì ít nhất cũng có lợi cho chính ta và con cháu của mình. Bị cảm giác lôi kéo thì chẳng khác gì vô tri vô giác vì luôn luôn bị lôi kéo vào ảo tưởng của thất tình lục dục.

Ta nên mở cái khăn cột chặt hai mắt của ta, mở hai cái nút đậy hai lỗ tai của ta để ta nhìn và nghe cho kỹ hơn. Nghe bằng thiên nhĩ và nhìn bằng thiên nhãn.

Ta chỉ có thể nhìn nghe bằng thiên nhĩ và thiên nhãn khi ta biết phối hợp và sống một cách đồng hành, đồng bộ và đồng tính nhất thể cùng với vũ trụ, và hòa nhập để vũ trụ với ta là Một.

Ta không còn lệ thuộc bởi cục pin hay dòng điện nhân tạo mà phải được nối kết với dòng điện Thiên Tạo.

Ta không nhận dòng điện thiên tạo mà ta phải là chính dòng điện bất phân.

Phải luôn sáng suốt và hiểu cho rõ. Ta không còn tu hay là người tu mà Ta chính là Tu. Tu như thế nào để luôn luôn đồng bộ, phối hợp và hành động với giáo lý, với chân lý bất phân.

Muốn đi đúng đường đạo, ta phải là Đạo, là Chân lý. Nếu ta và Đạo hay ta và Chân lý ly phân thì mãi mãi ta sẽ chạy theo ánh sáng cuối đường hầm. Ta thấy ánh sáng, nhưng ta cứ chạy mãi không tới. Vì thay vì một giờ ta chạy được một ngàn dặm, thì ta chạy chỉ được một dặm. Và khi mệt mỏi quá ta lại lết hay bò. Như thế thì có khi ta mỏi gối, tàn hơi, hoặc tắt thở, ta vẫn còn ở trong sự tăm tối của đường hầm lạnh lẽo hay hôi tanh trần lụy.

Cái gì làm cho ta dậm chân tại chỗ hay chậm trễ để chết trước khi giác ngộ, đạt Đạo???

Phải chăng ta đã dùng sức khỏe, nghị lực không đúng chỗ. Ta lo bi lụy, than khóc, lo buồn, lo giận, lo nhớ những lời khen, chê hay lời ngon tiếng ngọt hoặc những lời sỉ vả tục tằn.

Hãy tắm rửa cho sạch sẽ, và gột rửa tâm thân ý một cách rốt ráo. Những gì cần nhận, ta nên nhận hoặc nhận rồi ta cần hóa giải (neutralize) hoặc không nuôi dưỡng cho nó nẩy mầm.

Ta cần phân định những ảo giác, ảo tưởng, và  tưởng tượng đã hoành hành cuộc đời ta quá nhiều rồi. Ta cần vứt bỏ nó đi không nuối tiếc để lấy hết sức lực, tâm lực và trí lực chạy nhanh không ngừng nghỉ, ra khỏi con đường hầm tăm tối, để ta được tắm trong sự bừng tỉnh của ánh sáng giác ngộ.

 

Ghi chú: Viết ra nhân lúc xem phim bộ Hàn quốc “Chuyện Tình Mùa Đông” (Winter Sonata) do anh Bae Yong-joon rất nổi tiếng đóng rất hay, với cô Choi Jiwoo đẹp và dễ thương.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880