22-7-1991, 9:00 AM
Học ĐẠO là học hỏi khám phá về chính mình. Học ĐẠO là học những gì mình chưa biết về mình. Về những biến chuyển của thân tâm trong những trường hợp chưa hề xảy ra. Và về những trường hợp mà mình không muốn xảy ra, và những trường hợp mà mình muốn tránh né, để tập cho cái thức của mình trở nên nhạy bén hơn để đương đầu với mọi trường hợp.
Những trường hợp mình thích và muốn xảy ra đều nằm trong dự tính, sản phẩm của tư tưởng của trí tưởng tượng. Ta thấy trước và biết trước những cảm quan và giác quan, những hành động, chủ động phản ứng của ta và của người. Sự tự chủ trong những trường hợp đó là do sự đương nhiên vì đã có chủ định, mục đích, nắm vững thời cơ, hoàn cảnh và trạng thái tâm lý của ta và người. Do đó không có sự khai phá, không có những khích động và xúc động bất ngờ.
Giới Định và Huệ phải qua tiến trình thử thách để tiến hóa. Phải học hỏi để sáng suốt toàn diện. Không thể định, huệ ở trường hợp này mà lại xáo trộn, loạn tâm ở trường hợp khác.
Phải Định, Huệ ở mọi biến động của thể xác, tâm linh và ngoại cảnh. Đó mới là sự tự chủ sáng suốt toàn diện.
Tất cả những biến chuyển của lục giác đều là sản phẩm của trí tưởng tượng và nó bị lệ thuộc với thời gian và không gian.
Ta chỉ có thể khám phá những cái MỚI ở thể ĐỊNH của mọi giây phút hiện tại đứng ngoài không gian và thời gian. Sự phát triển của tâm linh chỉ nằm trong giây phút ĐỊNH của những thoáng chốc của thì hiện tại. Thì hiện tại được nối tiếp càng dài sự phát triển tâm linh càng mạnh mẽ và mới mẻ thì sự khai phóng tâm linh được tỏa rộng vượt bực.
Phải chấm dứt cái MUỐN. Cái muốn xảy ra và cái muốn không xảy ra. Cái muốn là sự chọn lựa ngăn chận sự tiến bộ của việc học và hành ĐẠO. "Cái muốn xảy ra" chỉ cho ta học sự thuận chiều. Ta sẽ là xác chết vì ta chỉ biết những cái ta biết rồi nhằm chỉ thỏa mãn cho thân tâm ta.
Muốn hành đạo thật sự ta phải chấp nhận "những cái không muốn xảy ra" xảy ra để học hỏi những khó khăn, biến động, để cái thức học hỏi. Học hỏi những gì chưa được khám phá về ta để phát triển toàn vẹn con người ta trong những giây phút bất biến.
Ta hãy rộng mở tâm thức cho mọi đột biến xảy đến với lời chào mừng cùng với thân tâm thường lạc thì cuộc sống sẽ hoàn toàn đổi khác.
Ta sẽ không còn thấy ta sống trong tù ngục của thế gian. Ta tự cởi trói ta ra khỏi ràng buộc của con người và định mệnh, để đời sống và định mệnh hòa nhập với ta là một.