21-12-1994
Con người thật sự trực diện với sự sống khi bừng tỉnh giác ngộ. Sự rung động bây giờ không chịu ảnh hưởng bởi lục giác và hỉ nộ ái ố mà là sự nhìn thấy hiện diện của sự sống con người và sự vật, thiên nhiên, với tất cả hiển nhiên được chấp nhận không chống đối hay chấp nhận của nội tâm.
Con người luôn luôn tiếc rẻ khi rời một từng giới tâm thức này để tiến hóa sang một từng giới tâm thức cao hơn, xa rời dần sự gò bó ích kỷ của cá nhân nhỏ bé. Càng đi xa dần với sự nhỏ hẹp của cá nhân nội tâm bé nhỏ ích kỷ ta càng thương yêu hơn, nhưng sự thương yêu rộng lớn bao quát này không còn bị ảnh hưởng vây quanh của tình cảm, của xúc động lắm khi mãnh liệt của con tim. Thương yêu trong tĩnh lặng không biên giới. Thương yêu với sự vắng mặt của sợ hãi, ràng buộc, chiếm hữu.
Như thế trái tim của ta đã chết rồi chăng?
Trái tim phải chết để rồi sống lại thật sự, không còn bị rung động và xúc động bởi ích kỷ, chiếm hữu, vui sướng, và sự hiện diện của đau khổ.
Ta đã qua một cái chết của sự thay đổi của con tim trần gian, để rồi sống lại với một con tim mới mẻ có nhịp đập điều hòa hơn, tưởng chừng như lạnh lùng vì vắng bóng những sôi nổi đam mê. Nó không còn đau đớn hay sung sướng khi được xoa dịu bởi tình cảm cá nhân hay gia đình.
Ta đang sống trong tình cảm chứa chan tràn đầy của tình yêu nhân loại thật sự đồng thời với sự lạnh lùng không cảm xúc của con người thường nhật. Một trạng thái thật khó diễn tả.
Phải chăng con người chỉ nhìn, thấy, đạt được sự công bằng khi ở trạng thái này. Một trạng thái cần giữ như thế để con người thật sự được quân bình và sáng suốt. Có như thế ta mới nhìn và chấp nhận con người và sự vật NHƯ LÀ.