20-4-02 - 11:55 giờ khuya
Nếu muốn giúp người, ta phải hiểu người. Trước khi hiểu người ta phải hiểu ta. Làm sao ta hiểu ta?
Muốn hiểu ta ta phải tiếp xúc với người và nhìn phản ứng của người thì ta sẽ hiểu được phản ứng của ta.
Tóm lại người là chất xúc tác để ta hiểu ta và ngược lại.
Có con đường tu học nào ngoài con đường tu học từ người?
Tu học cần môi trường để cái ta phát triển. Cái ta không thể phát triển nếu không có ứng phó, tiếp xúc với người và vạn vật, mà ta học nhiều nhất là với người vì người giống ta nhất. Người là phản ánh của ta. Nếu không có người ta cắt đứt với ta vì ta không thể nhìn được ta nếu thiếu người.
Ở mỗi người ta học một khía cạnh về ta qua các vai trò mà ta phân thân ra để học hỏi. Ta nhìn sâu vào mỗi cá nhân quanh ta để ta hiểu sâu về các cái ta nhiều hơn. Mỗi người là một chiều sâu của sự hiểu biết, kiến thức, một bí mật của một đời sống tâm linh riêng, thế giới riêng. Có biết thế giới riêng đó của mỗi người ta sẽ biết nhiều thế giới riêng của chính mình.
Trong ta có Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới vô cùng bí mật bao la và cơ mật mà ta cần khám phá để đi dần đến tận cùng của cái Biết. Có vạn vật hữu hình mà ta tiếp nhận bằng mắt trần thì có vạn vật vô hình mà ta cần tiếp xúc nhận biết qua sự cảm nhận sắc bén, cảm thức bén nhạy của tâm linh qua bộ máy đo lường của con tim. Ta không thể nhận biết qua con tim chết mà phải qua con tim mở rộng nhạy cảm trong thể định của thần thức bất khả tư nghì. Con tim động mà không động, nó chỉ chuyển cái Biết qua các mạch điện để đưa đến giác quan những cảm nhận được ghi chép tại não bộ. Đó là một bộ máy tinh vi của TÂM PHÁP.
Tâm pháp mở đến đâu thì sự sáng tạo phát triển đến đó và tâm pháp là một pháp tu phát triển tâm linh vô giới hạn. Nó đột biến và biến thiên vô cùng vô tận. Thấy không mà có, thấy hữu mà vô, thấy cao mà thấp, thấy thấp lại cao. Không thể đo lường được.
Tâm pháp không thể hành được nếu không đạt được trình độ định trong thể động. Và định và động song hành mới hành được tâm pháp. Đó là Đời Đạo Song Tu. Đời không thể không động, mà tu không thể không định. Đời đạo không thể song tu được nếu không có khả năng động trong tịnh và tịnh trong động.
Động và tịnh vận hành trong sự bất biến của vũ trụ và vũ trụ động trong tịnh và tịnh trong động cũng như ta, tiểu vũ trụ.
Ta vừa động vừa tịnh, vừa âm vừa dương, ta biến chuyển và nhờ thế ta mới phát sinh, sáng tạo, vì ta không chết, không nằm yên một chỗ.
Ta càng tu, càng tiến, tim càng mở, mạch điện càng nhanh, thần thức ta mới theo kịp vận tốc của ánh sáng, ta mới có khả năng hòa nhịp vào khối đại linh quang trở về hòa nhập với trung tâm của càn khôn vũ trụ.
Dòng điện càng nhanh, nội lực càng mạnh, trí đạo càng sâu, cái Biết càng phát, trí tuệ càng mở. Ta nhìn, ta thấy, ta nghe càng rõ. Không phải chỉ nghe bằng tai, thấy nhìn bằng mắt, mà ta biết, thấy, nhìn, nghe, bằng dòng điện. Ta sẽ biết được sự biến chuyển của người và thế giới xung quanh ta trong hiện tại và đến tương lai vì ta nhận biết qua dòng điện đi nhanh như ánh sáng.
Dòng điện đó biết được quá khứ lẫn tương lai.
Cái biết quá khứ và tương lai có lợi gì?
Biết quá khứ để biết được hành trình của mình và biết được tại sao mình đến đây để làm gì.
Còn biết tương lai?
Biết tương lai để biết hiện tại mình phải thực hiện những việc gì cho có lợi cho đạo, cho đất nước dân tộc và hòa bình thế giới.
Biết để định tâm tiến bước.