17-3-89
Mình sẽ viết những gì khi không cảm thấy muốn viết hay thèm viết.
Có thể viết về sự trống không chăng?
Viết về sự trống không?
Mình chưa bao giờ viết về sự trống không hết. Khi viết về sự trống không sẽ thấy tất cả sự vô lý, điên rồ của loài người chỉ chạy theo ảo tưởng, ảo vọng, ảo giác. Buồn những cái không đáng buồn, vui những cái không đáng vui, không biết tự làm chủ lấy mình.
Sự trống không là ánh sáng, là chân lý của vũ trụ mà mỗi khi bắt gặp nó con người lại tưởng đó là sự cô đơn, lại cảm thấy sợ hãi nó mà mau mau quay trở lại sự cuồng loạn của con người. Khi ta đối diện với sự trống không là ta đối diện với cái thật, vì vậy con người muốn tránh né nó để chỉ đi tìm cái giả của mình với tất cả sự làm bộ và chạy đua mọi cách hầu tạo nó, ôm nó, tìm nó và khổ vì nó.
Tại sao đối diện với sự trống không, với sự thật con người thay vì sung sướng, hạnh phúc mà lại đau khổ?
Chỉ vì con người chưa nhận chận được đâu là thật và đâu là giả. Thấy giả tưởng thật, thấy thật tưởng giả. Thấy sướng tưởng khổ thấy khổ tưởng sướng. Khi nhận chân được sự thật, sự tuyệt diệu, cao vời của sự trống không, ta sẽ vượt được sự đau khổ. Khi đạt đến quân bình thì trong mọi nghịch cảnh hay là thuận cảnh ta đều có thể sống một cách quân bình, thoải mái, không có cảm tưởng lúc sướng, lúc khổ, lúc vui, lúc buồn, lúc thuận, lúc nghịch.
Ta luôn phải lắng nghe sự thật, nhìn ngắm sự thật để sống để thở, điều hòa cho tâm thần được lặng yên.
Khổ là gì, sướng là gì?
Chỉ là sự chuyển động của tâm thức qua từng hồi theo sự ta quên ta. Vậy ta luôn luôn nên nhớ ta sống trọn vẹn với ta trong mỗi giây phút thức giác.
Khi sống trọn vẹn với chính ta, biết ta là ta trong từng giây khắc là ta sống trong sự giải thoát. Giải thoát khỏi sự gò bó của con người lẫn của bản thân mình. Ta hoàn toàn tự do, tự do đối với thể xác lẫn tâm hồn. Tự do đối với các tiền kiếp lẫn kiếp hiện tại. Ta nắm lấy con đường mình đi không còn sợ hãi.
Gửi ý kiến của bạn