14. TA LÀ NGƯỜI

26 Tháng Mười Hai 200412:00 SA(Xem: 81572)
14. TA LÀ NGƯỜI

25-3-87, 8:00 AM

Cơ thể con người là một bộ máy hết sức tinh vi để giúp ta làm việc. Nhờ nó mà ta hiểu người và hiểu mình. Chỗ nào ta nên đến và chỗ nào ta nên đi. Tâm ta càng thanh tịnh thì  càng hiểu bộ máy của mình nhiều hơn. Tâm tịnh, nhưng bộ máy vẫn làm việc, và làm việc nhạy hơn xưa, và ta hiểu rõ nó hơn xưa vì không còn bị nó ảnh hưởng. Trong người lúc nào cũng như hai người vậy, nhưng không phải hai người mà một người là ta còn một người là bộ máy cơ thể - hay bodymind, hay nó là cái computer, điện tử để ta đo lường. Nếu không có nó ta sẽ không hiểu người vì nó là con người. Nếu ta không ở trong nó làm sao ta hiểu được con người. Con người thật là phức tạp, họ khổ vì không làm chủ được. Dù vượt được sướng, khổ, vui, buồn, nhưng ta vẫn phải sống với con người và mang thân xác con người. Nếu không mang thân xác con người ta không làm việc của thiêng liêng được. Tuy không còn giận ghét  ai cả. Tuy không nghĩ tốt nghĩ xấu nhưng cơ thể của ta cho biết con người xung quanh và hoàn cảnh xung quanh để ta biết việc gì phải làm, phải quyết định chứ không phải biết rồi để hoàn cảnh lôi cuốn hay đưa đẩy. Dòng đời đưa ta đi, nhưng ta phải lèo lái con đường ta, chứ không phải dòng đời  lèo lái con đường ta. Ta phải tự chọn cho mình hoàn cảnh sống chứ không phải dòng đời chọn cho ta hoàn cảnh sống. Ta không cần phải lựa hoàn cảnh khó để học nữa, vì giai đoạn qua những hoàn cảnh khó đã giúp ta học ngược lại lại cơ thể con người mình. Bây giờ khi đã biết sử dụng nó thì phải dùng nó để dọ đường cho mình đi đến nơi nào cần thiết để có nơi an tịnh cho tâm hồn vì nơi mà cơ thể con người ta gặp rắc rối thì ít nhiều nó cũng ảnh hưởng đến tâm hồn ta.

Nơi an tịnh, tâm hồn bình an sẽ có sự sáng suốt. Những gì tươi tốt đẹp đẽ sẽ đâm chồi nẩy lộc như cây hoa trước mắt ta vậy. Mỗi ngày ta ngồi thiền với nó. Mỗi ngày trông thấy nó xanh tươi cao dần cao dần trổ lá mỗi ngày mỗi đầy. Nó thật là yên lặng dường bao. Cây hoa này, Lily of the Valley, có năm chồi mà chỉ có bốn chồi mọc còn một chồi vẫn chưa mọc. Tư tưởng sẽ đến với ta bằng kinh vô tự. Kinh vô tự chỉ đến khi tâm hồn bình an yên tịnh. Càng sáng suốt sẽ học càng nhanh càng nhiều. Sự bình yên tâm hồn sẽ giúp ta không chán nản về con người nữa và giúp ta biết rõ vai trò của mình và công việc mà mình phải học và phải làm để tự phát triển thêm những gì cần thiết phải làm, phải học để khỏi mất thì giờ nói và làm những điều không cần thiết.

2-4-87, 9:30 AM

Vấn đề quan trọng bậc nhất là diệt cái Muốn. Cái muốn làm đầu óc con người bị u tối mất chủ định, sẽ đưa con người đến sự vô định, thất vọng vì không được cái mà mình muốn. Mỗi giây phút là một giây phút của Thức giác. Thức giác trong hơi thở, hành động. Đó là cái biết. Cái biết là cái Ngộ. Cái Ngộ sẽ giúp mình dừng lại - dừng suy nghĩ, dừng hành động theo sự suy nghĩ - chỉ hành động bằng thức giác trong cái tỉnh của mỗi hành vi. Con người chỉ sáng suốt khi không suy nghĩ. Đó là giây phút Giác Ngộ. Đức Phật Đại Ngộ vì lúc nào cũng giữ giây phút giác ngộ ấy liên tục trong đời sống, trong hơi thở. Giây phút giác ngộ bị lơ là thì sự suy nghĩ đến ngay tức khắc. Sự suy nghĩ chiếm đoạt bản thân, con người không còn làm chủ nữa mà lục căn lục trần làm chủ, và ta sẽ nghĩ, nói, hành theo lục căn lục trần. Lúc đó ta không phải là ta. Lúc đó ta là người của trần gian với tất cả những gì đã nhiễm từ hạt nhân qua nhiều đời kiếp cho đến hiện tại. Ta quên ta từ đâu đến, ta quên sự liên hệ của ta từ khối ánh sáng vô biên của Thượng đế. Chuyển tất cả sự thất vọng về chính mình trở nên sự quyết tâm cho Đại Ngộ Đại Giác toàn diện. Chuyển sự hối hận tự trách mình trở nên những bực thang giúp ta bước dần lên. Hãy vui cười trước lỗi lầm của người và của ta vì tất cả là phù du. Ta là Phật và người cũng là Phật. Chỉ trong một tíc tắc ta và người đều là người và ta và người đều là Phật. Như thế phiền não là ngu xuẩn. Niết bàn trong hơi thở và trong ta.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880