125- TỰ BẢO VỆ BẰNG BỨC TƯỜNG "KHÔNG TÁNH"

19 Tháng Mười 200712:00 SA(Xem: 71487)
125- TỰ BẢO VỆ BẰNG BỨC TƯỜNG "KHÔNG TÁNH"

30-3-03 - 11:45 giờ khuya


Không có sự an toàn nào bằng sự biết tự bảo vệ lấy chính mình.


Muốn tự bảo vệ thần thức phải luôn nhạy bén, tỉnh thức toàn vẹn và luôn sáng suốt trong mỗi sát na, làm chủ lục giác và lục căn, lẫn lục trần.


Muốn an toàn, ta phải điều khiển lục giác và ảnh hưởng lục giác chớ không phải để lục căn lục trần ảnh hưởng, hay điều khiển ta.


Muốn an toàn, mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý phải luôn đề cao cảnh giác. Ta không thể làm chủ và chủ động hoàn cảnh và người quanh ta nếu thân tâm ta không ở thể thanh tịnh. Ta muốn nó hỉ nộ ái ố thì nó phải tuân hành theo ý muốn của ta. Muốn như vậy bộ đầu phải mạnh. Bộ đầu không thể mạnh nếu ta lúc thế này, lúc thế kia, mà ta phải ở thể Định Tâm Sâu Xa để có thể đang sống trong cảnh ngộ mà đồng thời vượt lên trên mọi hoàn cảnh của con người để ở trình độ tánh không.


Khi ở trình độ tánh không, ta mới hoàn toàn không bị ảnh hưởng chính bản thể, tâm tánh thường nhật của ta, con người và hoàn cảnh mà ta đang hiện diện. Khi đó ta mới có khả năng tự bảo vệ.


Ta tự bảo vệ bằng bức tường không tánh, sự giải thoát, sự tự do toàn diện. Lúc đó ta vừa nhập thế vừa xuất thế, vừa sống như một người thường vừa sống trong cõi vô sắc giới.


Khi đã có khả năng tự bảo vệ, đã đạt trình độ tánh không, ta không còn sợ hãi nữa. Sự sợ hãi không đến từ bên ngoài mà do chính ta bị Bản Tính Người điều khiển kiểm soát.


Sợ hãi chỉ hiện diện khi ta "bất định" thay đổi luôn luôn, tâm thức xáo trộn bởi sự động tâm do tưởng tượng, ảo tưởng, và sự lý luận gây nên.


Muốn an toàn, nhất thiết ta phải bình tĩnh, luôn ở thể trống không. Nếu cần thiết ta nên chận đứng sự suy nghĩ, lý luận với ta, và với người quanh ta. Sự suy nghĩ,  tưởng tượng những gì hài lòng và không hài lòng "có thể sẽ xảy ra" khiến ta đâm hoang mang sợ sệt, không biết điều gì đúng điều gì sai. Trong tâm trạng sợ sệt, ta rất dễ nói và hành sai lạc với hoàn cảnh và con người đang hiện diện.


Còn sống trong ảo tưởng, tưởng tượng, là sự sợ hãi không bao giờ chấm dứt. Nếu hiện tại ta không chịu cố tâm rèn luyện ý chí để thay đổi thì những thói quen đó sẽ ăn sâu vào tâm não của ta, thì ta tự giam chính mình trong ngục tù sợ hãi.


Không có gì  giúp ta vượt được nhà tù "sợ hãi" ngoài trình độ TÁNH KHÔNG.


Và chỉ có Bức Tường Tánh Không mới bảo vệ cho ta được an toàn trong kiếp này để hoàn thành sở nguyện.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880