20-7-1991, 12:30 PM
Người đạt đạo phải chấm dứt sự riêng tư: đó là sự hành đạo. Vì từ chỗ biết, sự giác ngộ đi đến việc hành, thực hiện sự giác ngộ đó lại là một chuỗi đường đầy khó khăn, thử thách chông gai mà người đạt đạo phải dấn thân, tiến bước.
Đạt đạo thôi cũng như biết mà không làm. Biết nấu cơm không có nghĩa là có mâm cơm. Biết cất nhà không có nghĩa là có nhà. Biết yêu thương con người không có nghĩa là giúp được con người.
Đạt đạo mà không hành đạo thì cũng không giúp ích được ĐẠO lẫn ĐỜI.
Như thế nào là hành đạo?
Như thế nào là ở trạng thái bất phân?
Làm sao để có tình thương thật sự mà không đi vào chu kỳ đau khổ?
Làm sao để vừa ban rải tình thương mà vừa ở trạng thái tịnh tâm để đạt được Định và Huệ?
Vạn vật đồng nhất thể là gì?
Làm sao để đạt được trình độ không khổ, không sướng hay sướng, khổ là một?
Làm sao để vượt thoát sự cô đơn cùng cực?
Làm sao để cho có cái thức hiện hữu khi đối diện với mọi con người?
Và làm sao để biến chuyển mọi con người cũng ở trạng thái thức cùng ta?
Cái gì đã kềm chế cái thức của ta và cái gì đã kềm chế cái thức của người?