59. Tầm thường hóa chính mình hay sự không phản ứng. (5-12-14) 5 giờ sáng.

07 Tháng Bảy 201512:27 SA(Xem: 4239)
59. Tầm thường hóa chính mình hay sự không phản ứng. (5-12-14) 5 giờ sáng.

 

Điều quan trọng của sự tu sửa là không phản ứng. Đó là sự chấm dứt của tất cả sự khởi đầu của nghiệp.

Nghiệp nối tiếp nghiệp khởi từ sự phản ứng, dù vui hay buồn, giận, ghét, thương.

Nhưng sự không phản ứng phải đi kèm cái buông, xả, bỏ. Khi không phản ứng mà còn giữ trong lòng, thì sẽ kéo theo nghiệp nội tại trong đầu óc, tâm tư lại là nghiệp chồng chất và gây tai hại dài lâu.

Tóm lại phản ứng tạo nghiệp có khi bạo phát, bạo tàn. Còn không phản ứng thì dứt nghiệp ngay lúc đó và mãi mãi, nếu có sự buông bỏ hoàn toàn cộng với sự vị tha, bác ái, buông cái ngã, cái tôi nhờ vào sự tầm thường hóa chính mình.

Cái khổ, cái nghiệp sẽ mãi mãi đeo đuổi người tu nếu không biết “tầm thường hóa chính mình”

Bất cứ phản ứng nào của ta đối với người đều có vì sự hiện diện của “cái Tôi”.

“Tầm thường hóa chính mình” là buông cái tôi một cách toàn diện, thì không có gì để va chạm, thì làm sao có phản ứng để tạo nghiệp, dù đó là thân nghiệp, tâm nghiệp hay tư tưởng nghiệp.

Con người và con người sẽ khó hòa giải, nếu không biết tầm thường hóa chính mình.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880