8-1990
Những lúc bất chợt nhìn thấy sự u tối, sai lầm, ngu dốt của mình là một dấu hiệu tốt trên con đường tu học. Đó là sự cảnh tỉnh, giác ngộ để cho mình tiến bước. Con đường học hỏi để tiến tới sự hiểu biết nó trùng trùng điệp điệp. Ta có sống hết cuộc đời cũng không sao học hết, biết hết được mà phải học từ đời này qua đời khác. Sự cảnh tỉnh, giác ngộ giúp cho ta vén bức màn u minh của kiếp hiện tại để tiến bước.
Mỗi kiếp sống cho ta một môi trường thời điểm để học hỏi về nhiều vấn đề khác nhau, nhiều phương diện khác nhau. Để giải quyết mỗi đời sống của một kiếp người đều có những phương thức theo mỗi thời điểm. Ta không thể dùng phương thức của thế kỷ này để giải quyết cho thế kỷ kia vì thế nên con người phải luôn luôn cảnh tỉnh để học hỏi.
Tài liệu về sự hiểu biết của quá khứ chỉ cho ta chất liệu để ta dùng nó hòa hợp với các chất liệu hiện tại để ta từ đó nhịp nhàng phát minh hay sáng tạo cho thế hệ tương lai. Sự đóng khung bảo thủ dù cho tinh thần hay vật chất đều đưa ta đến thất bại, dậm chân tại chỗ. Ta chỉ ngồi đó ôm quá khứ mà không đóng góp gì cho chính ta và mọi người chung quanh ta hay rộng hơn cho vạn vật chúng sanh.
Biết quá khứ, ôm quá khứ, ta chết vì ta khinh mạn, tự cao. Ta đặt sự hiểu biết của ta quá cao trên tiến trình học hỏi. Biết quá khứ, thấy sự thấp kém ngu dốt của mình ta đau khổ rồi tiếp tục tiến bước học hỏi ta sẽ tiến. Khi ta học cái mới ta sống vì ta đang tiến trên lộ trình của sự biến chuyển, phát triển trong sự nhịp nhàng của vũ trụ. Bộ óc ta khi làm việc để học hỏi gây sự chấn động, gia tăng điện năng và thu hút điện năng của vũ trụ. Khi luồng điện năng của ta gia tăng ta sẽ được hội nhập với luồng điện năng của vũ trụ ở các tầng giới cao hơn. Ta sẽ có dịp học hỏi trao đổi với các tư tưởng thế giới. Các luồng tư tưởng này sẽ là hướng đi chung cho nhân loại của kỷ nguyên mới. Nếu không trao đổi với các luồng tư tưởng thế giới, sự hiểu biết và tư tưởng ta sẽ bị đào thải vì nó không phù hợp với hướng đi chung của nhân loại. Nếu không đi vào hướng đi chung của nhân loại, dù ta có nỗ lực đến đâu, cố gắng đến đâu cũng chỉ hoài công, thất bại.
Con người và con người, quốc gia và quốc gia đều liên hệ thật chặt chẽ nên cùng chịu ảnh hưởng hỗ tương. Sự đau khổ do chiến tranh, bệnh tật, thiên tai đã đánh thức tâm linh con người. Nhiều tâm linh tỉnh thức, giác ngộ biến chuyển thành sự chấn động mạnh mẽ. Luồng tư tưởng hữu thần chuyển cả vũ trụ để đè bẹp nguồn năng lượng của bộ máy vô thần. Do đó các chế độ vô thần phải thay đổi theo chiều hướng âm suy dương thịnh và các chế độ vô thần sẽ dần dần tàn lụi bằng cách này hay cách khác. Vì thế các lãnh đạo của các quốc gia vô thần nếu biết tự biến chuyển sẽ được tồn tại và tái tạo sự quân bình cho phù hợp với lòng dân của họ. Còn các nhà lãnh đạo ngoan cố sẽ bị tiêu diệt theo luật đào thải. Và luật đào thải bất di bất dịch không miễn trừ cho bất cứ trường hợp nào dù nhỏ hay lớn, dù cho cá nhân hay một tổ chức, đoàn thể hay một chế độ. Một cá nhân khép kín bảo thủ, một tổ chức hay một đoàn thể nếu không biến chuyển kịp thời theo sự đổi mới của con người và vũ trụ cũng đi đến dậm chân tại chỗ hay nằm trong luật đào thải này.
Tình thương yêu giữa con người với con người, của bậc cha mẹ đối với thế hệ đàn con, của một người dân đối với dân tộc mình sẽ cho ta niềm suy tư và niềm suy tư này sẽ giúp cho ta thấy những gì thật sự có ích.
Chỉ có tình thương mới dẹp bỏ hận thù của quá khứ, những đau khổ, oán hận. Chỉ có tình thương thật sự mới nhìn thấy sự nghèo đói đau khổ ngút ngàn của dân tộc Việt Nam quá triền miên. Nó giúp cho ta nhìn thấy những đứa bé Việt Nam thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu dinh dưỡng, thiếu học, bệnh hoạn ốm yếu lang thang nơi đầu đường xó chợ. Chỉ có ánh sáng thương yêu nồng nàn mới giúp ta phải biết làm gì cho tình thương yêu dân tộc này.