24-11-1993 - Thanksgiving
12:30 khuya đến 2:00 khuya
Khi mang thân xác con người, ta vẫn bị nhiễm thể tham sân si hỉ nộ ái ố, vì ta là con người có đủ thất tình lục dục. Ta chỉ khác một điều là biết dùng tất cả nhiễm thể đó một cách giới hạn vì hoàn cảnh sống để không đi vào con đường khổ, mà dùng nó để phụng sự lại con người.
Có nhiễm thể với mọi sắc tính của con người ta mới hòa nhập và yêu thương họ vượt bực, từ sự cảm thông yêu thương đó ta mới sống với họ và sống cho họ.
Mọi cảm giác đều cho ta cái BIẾT để giây phút trở về nội tại ta mới cảm ơn Thượng đế đã tạo ra một con người tuyệt vời. Khi mọi trạng thái đã đi qua, ta trở về với hư vô, với sự an lạc tuyệt vời, nhìn lại các đoạn đường đã đi qua như những giấc mơ trùng trùng điệp điệp, trong đó có ta vui buồn đau khổ sung sướng sân hận sầu bi cũng như những giây phút tuyệt diệu không bao giờ quên.
Khi an lạc trong hư vô, ta nhìn xem mọi trạng thái thay đổi là những biến chuyển của tâm tư qua đời sống thăng trầm của kiếp sống con người. Ta đã phải và đang phải sống với mọi trạng thái đó, vì ta đã chấp nhận "làm người" và gánh chịu những trạng thái làm người cùng họ.
Có đến và sống với con người, ta mới thật sự yêu thương và gần gũi họ. Khi hy sinh ta phải âm thầm lặng lẽ trong mọi cơn đau của kiếp người trầm luân. Chỉ khác chăng là ta đến rồi đi trong khi họ đắm chìm trong bể luân hồi. Ta có lưu luyến thương yêu chăng thì cũng có ngày phải rời xa.
Thôi đừng níu kéo thời gian và không gian, hãy buông cho nó đi qua như những giấc mơ và chấp nhận mọi mất mát của những người thân yêu vì ta không giữ được họ cũng như rồi ta sẽ không giữ được chính xác thân ta rồi sẽ tàn lụi theo thời gian.
Hãy buông tất cả và mở tất cả trái tim, trí óc, xác thân ta, xác thân người, tình cảm ta, tình cảm người, thương ghét buồn giận, mọi đau khổ sung sướng từ thể xác đến tâm hồn, hãy qua đi để ta không còn vướng bận cho từng giây phút trôi qua.
Có phải những lúc buông trôi cho thân tâm nhẹ nhàng để rồi sẽ bước qua giai đoạn mới cần nhiều ý chí, sức lực, quả cảm hơn để bước vào nhiệm vụ mới khó khăn hơn chăng?
Mỗi giai đoạn ta tiến gần hơn ngoài ánh sáng mặt trời, ánh sáng của đám đông quy tụ lại để thay đổi, để mang sự an lạc hạnh phúc cho quần chúng, cho bao triệu con dân Việt đang khắc khoải đợi chờ qua cơn đau của vận mệnh dân tộc.
Sự khó khăn của mỗi giai đoạn đều được sự trợ lực của bề trên hóa giải, tạo những thuận tiện cơ hội giúp ta tiến bước. Mọi việc đến đều ngoài dự trù của con người trần thế. Ta phải đến mọi nơi, nắm mọi vai trò trách nhiệm với sự trống không, không toan tính, đòi hỏi, tạo hoàn cảnh. Bởi vì mọi hoàn cảnh, môi trường, thời gian, con người hòa hợp để có ta, chứ ta không tạo nên con người hoàn cảnh và thời gian.
Mọi sự hợp tan, tan hợp, chuyển biến, sắp xếp đều do thiên cơ biến chuyển. Đó gọi là thiên định mà ta được chọn để hợp với cơ trời. Mọi việc đều không phải cho ta mà cho sự phục vụ chung, cho các thế hệ tương lai.
Vậy ta rớt vào thời gian và không gian này là vì nhu cầu. Nên nhớ mãi, "ta đến rồi đi" để không còn ủy mị thương đau thắc mắc với mọi vướng bận tình cảm trong cuộc sống. Hãy nhớ và phải nhớ luôn luôn bốn chữ "ta đến rồi đi."