32. Muốn Hành Quán Không, Phải Định

21 Tháng Sáu 20187:41 CH(Xem: 2473)
32. Muốn Hành Quán Không, Phải Định
07-02-2016.    1 giờ sáng.

Con đường tu tập là buông bỏ. Từ buông nghĩ, buông nói, đến buông hành là một chặng đường xa.

Và từ khi nghĩ đến hai chữ quán không, nói quán không, viết quán không và thực hành quán không, là một chặng đường dài có khi cả một đời người vẫn chưa thật sự quán không được.

Tu tập, muốn sửa đổi và thật sự sửa đổi, và trở đi trở lại sai lầm không biết bao trăm ngàn lần. Nếu ta không biết tự dứt khoát cái nghiệp của chính mình thì hai chữ tu và hành là ngọn núi Tu Di khó vượt.

Có những điều mình muốn bỏ, muốn dứt những gì đã ràng buộc, đã làm đi làm lại cả hành trình trong quá khứ gần cả cuộc đời, mà khi nhứt quyết dứt đi cũng giống như cầm dao cắt chính da thịt của mình.

Nếu muốn tu mà không cắt bỏ được những gánh nặng đã mang gần suốt cuộc đời, thì giống như chân bước đi mà vai, lưng, hai tay cứ kéo lê theo những bao gạch đá, chân có bước mà nghiệp chướng cứ ghì ta lại, khiến sức lực tâm lực ta cứ mòn mỏi, kiệt quệ dần, và con đường đạo cứ mờ dần, xa dần, có khi sẽ mất hút khi ta già lão tàn hơi.

Muốn tu tập, tiến hóa không phải chỉ định tâm sáng suốt để thấy và quyết định những gì nên làm, mà cần nhất là những gì nên bỏ bớt, để cho hành trình tu học được tập trung định hướng rõ rệt. Điều đáng sợ nhất của người muốn tu, đang tu là ôm đồm dù đó là những việc, những sinh hoạt phục vụ cho người, cho đời, cho đạo. Điều cần nhất là cần phân định công việc ở mỗi giai đoạn theo tuổi thọ. Nếu không nhận định phân định công việc, hành động của mình, thì ta sẽ như một con rối loay hoay mãi trên đường tu.

Tu học, tu tập không phải để trở nên một chuyên viên lưu loát thuyết đạo, mà càng tiến sâu vào con đường tu thì cần gom tâm thân ý lại ở thể định.

Nếu không thu vào thể định được thì không hành được quán không.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880