- NỘI DUNG
- DẪN NHẬP: Độc lập và tự chủ là con đường tự cứu lấy mình
- CHƯƠNG I: TÂM KHÔNG LÀ CÁNH CỬA SÁNG TẠO
- CHƯƠNG II: HÀNH TRÌNH HƯỚNG THƯỢNG
- CHƯƠNG III: GIÁ TRỊ TỪ SỰ ĐỘC LẬP
- CHƯƠNG IV: ĐẠO SẼ PHỤC HƯNG RỰC RỠ
- CHƯƠNG V: PHỤC HƯNG ĐẠO GIÁO DÂN TỘC
- PHỤ LỤC: BỐN DI TÍCH QUAN TRỌNG CỦA ĐỨC PHẬT THẦY TÂY AN
- TINH THẦN CỦA GIÁO LÝ TỨ ÂN VẪN CÒN MÃI
- MỘT SỐ HÌNH ẢNH DI TÍCH
- TÁC GIẢ - TÁC PHẨM
- No Title
Luôn luôn và luôn luôn phải đi sát với hạnh lành của mình.
Hạnh lành là gì?
Hạnh lành là đức hạnh, là hành động lương thiện, cầu đạo bất cầu danh, làm điều tốt cho đạo với tấm chân tình, phục vụ đạo để giúp đạo phát triển có lợi cho quần sanh, chứ không làm việc đạo với một ý đồ riêng tư, mưu cầu danh lợi cho chính bản thân được nhiều người biết đến, được có tiếng tăm, chức vụ cao trong đạo.
Mọi hành động của con người đều có chủ ý trực tiếp hay gián tiếp, trong cái thức hay vô thức.
Hành động trong cái thức là hành giả biết rõ mình hành động để làm gì, có mục đích gì.
Hành động trong vô thức là hành giả chưa biết rõ mình, còn tưởng mình hy sinh thật sự hay đạo đức thật sự, còn nhận chìm những dục vọng về danh lợi, còn đạo đức giả.
Tu, học, hành đạo mà còn mang trong sâu thẳm của nội tâm ba chữ “đạo đức giả” thì thật uổng cả một cuộc đời người. Rất khó đi đến giải thoát khi nhắm mắt lìa đời.
Tu tập phải chăng là để lột bỏ tánh xấu của mình dần dần để trở nên người lương thiện hay trong sạch. Nhưng muốn giải thoát ta cần tìm hiểu chính mình cho đến tận cùng. Vì thế con đường ta tìm ta là một con đường bất tận, vì có khi đến cuối cuộc đời ta vẫn còn bất ngờ trước một cái ta xa lạ mới tìm được.
Vậy dù ở tuổi đời nào, bai mươi, bốn mươi, năm mươi, hay bảy tám chín mươi, khi chưa chết, ta cũng vẫn phải cố gắng tìm hiểu cặn kẽ về chính mình cho thật rõ, thật chính xác và cố gắng hết mình để gột rửa nó cho sạch sẽ, thì mới mong nhẹ nhàng xuôi tay bước vào cõi vĩnh hằng.
Gửi ý kiến của bạn