- NỘI DUNG
- DẪN NHẬP: Độc lập và tự chủ là con đường tự cứu lấy mình
- CHƯƠNG I: TÂM KHÔNG LÀ CÁNH CỬA SÁNG TẠO
- CHƯƠNG II: HÀNH TRÌNH HƯỚNG THƯỢNG
- CHƯƠNG III: GIÁ TRỊ TỪ SỰ ĐỘC LẬP
- CHƯƠNG IV: ĐẠO SẼ PHỤC HƯNG RỰC RỠ
- CHƯƠNG V: PHỤC HƯNG ĐẠO GIÁO DÂN TỘC
- PHỤ LỤC: BỐN DI TÍCH QUAN TRỌNG CỦA ĐỨC PHẬT THẦY TÂY AN
- TINH THẦN CỦA GIÁO LÝ TỨ ÂN VẪN CÒN MÃI
- MỘT SỐ HÌNH ẢNH DI TÍCH
- TÁC GIẢ - TÁC PHẨM
- No Title
Bổn phận của người truyền thừa là đem các nhánh đạo trở về với gốc đạo, đây mới là nhiệm vụ chánh, thay vì lập đạo.
Gốc đạo cứ yếu dần nếu cứ lập thêm nhánh đạo, nghĩa là, dựa theo bản gốc rồi uyển chuyển theo ý đời. Cứ làm như thế thì vừa sinh ra sự chia rẽ tín đồ của mối đạo, vừa đưa tín đồ xa dần gốc đạo, xa dần lý đạo, xa dần pháp tu. Tín đồ sẽ dễ dàng thực hiện ý đồ theo lập luận tha hóa, và toan tính bất chánh sẽ chạy theo tham vọng chánh trị lẫn quyền lực.
Phật giáo Bửu Sơn Kỳ Hương là tấm gương trong sáng hoàn hảo để soi rọi tâm thức, nội tâm của mỗi tín đồ tu tập, sống đạo theo pháp tu, không đổi thay theo thời thế; vì đây là thời kỳ mạt pháp, không còn đủ thì giờ để biện luận các lối tu, mà cần nghiêm chỉnh hành trì giới luật mà người tu hành chân chánh đương nhiên phải hiểu rõ, biết rõ.
Bấy lâu nay đã có rất nhiều người lợi dụng lời dạy của Đức Thầy về tinh thần yêu nước để lập luận cho mưu đồ chánh trị và tham vọng riêng tư của họ. Dùng lời dạy của Phật, của Đức Thầy để biện luận cho hành động, cho sự suy nghĩ sai lạc của mình, là một tội ác. Người làm như thế, là bôi bác, phỉ báng đấng Minh Sư.
Dùng Đạo, dùng lời Phật, lời Giáo chủ, một cách bất chánh, là tự đọa mình vào địa ngục vô minh.
Gửi ý kiến của bạn