- NỘI DUNG
- DẪN NHẬP: Độc lập và tự chủ là con đường tự cứu lấy mình
- CHƯƠNG I: TÂM KHÔNG LÀ CÁNH CỬA SÁNG TẠO
- CHƯƠNG II: HÀNH TRÌNH HƯỚNG THƯỢNG
- CHƯƠNG III: GIÁ TRỊ TỪ SỰ ĐỘC LẬP
- CHƯƠNG IV: ĐẠO SẼ PHỤC HƯNG RỰC RỠ
- CHƯƠNG V: PHỤC HƯNG ĐẠO GIÁO DÂN TỘC
- PHỤ LỤC: BỐN DI TÍCH QUAN TRỌNG CỦA ĐỨC PHẬT THẦY TÂY AN
- TINH THẦN CỦA GIÁO LÝ TỨ ÂN VẪN CÒN MÃI
- MỘT SỐ HÌNH ẢNH DI TÍCH
- TÁC GIẢ - TÁC PHẨM
- No Title
Làm thế nào để sống một cách tự do, tự chủ không bị áp lực bên ngoài hay do chính mình đè nặng lên mình?
Nhiều trường hợp chính áp lực giúp mình cố gắng làm việc nhiều hơn, nhanh hơn, hiệu quả hơn. Nhưng cũng có lúc áp lực đã khiến mình trở nên một cái máy, và làm cho mình càng ngày càng xa mình và có khi không còn là mình nữa.
Sự giác ngộ, tỉnh thức phải chăng đã giúp ta dừng lại để trở về với chính mình, buông xuống những gánh nặng chồng chất bao năm, hay chồng chất quá nặng cho một đời người.
Tỉnh thức phải chăng ta đã buông bỏ cái roi lúc nào cũng tự quất vào mình để mình luôn phải làm việc, bất kể ngày đêm dù cho một mục đích tốt đẹp, khiến cho mình quên cả sống cho mình, quên cả dừng lại để hít thở không khí nhẹ nhàng, thoải mái trong lành.
Sao ta cứ sống mãi với ngọn roi và một sợi dây luôn cột chặt mình, để phải luôn cảm thấy áy náy, hối hận, sau những giây phút vui chơi, hay xao lảng công việc, xao lãng việc đạo. Có biết chăng sống sao cho quân bình giữa đạo và đời mới giúp cho ta thăng bằng trong cuộc sống ngõ hầu có đủ tinh thần và sức khỏe để làm việc lâu bền, thay vì ngã bệnh gây trở ngại nhiều hơn cho công việc.
Ta cần tập buông, buông sự khe khắt với chính mình, buông cái roi, buông sợi dây buộc ta quá chặt để sống, để thở, để tâm nhẹ nhàng trống không. Chỉ có sự trống không hoàn toàn, trút bỏ hoàn toàn thì sự sống mới bừng dậy trong sáng tạo, để giúp cho các tác phẩm mới ra đời.
Gửi ý kiến của bạn