- NỘI DUNG
- DẪN NHẬP: Độc lập và tự chủ là con đường tự cứu lấy mình
- CHƯƠNG I: TÂM KHÔNG LÀ CÁNH CỬA SÁNG TẠO
- CHƯƠNG II: HÀNH TRÌNH HƯỚNG THƯỢNG
- CHƯƠNG III: GIÁ TRỊ TỪ SỰ ĐỘC LẬP
- CHƯƠNG IV: ĐẠO SẼ PHỤC HƯNG RỰC RỠ
- CHƯƠNG V: PHỤC HƯNG ĐẠO GIÁO DÂN TỘC
- PHỤ LỤC: BỐN DI TÍCH QUAN TRỌNG CỦA ĐỨC PHẬT THẦY TÂY AN
- TINH THẦN CỦA GIÁO LÝ TỨ ÂN VẪN CÒN MÃI
- MỘT SỐ HÌNH ẢNH DI TÍCH
- TÁC GIẢ - TÁC PHẨM
- No Title
Tu học để tập rũ bỏ một cách sáng suốt trên tiến trình hướng về tương lai của mình, của đạo, của đất nước.
Tu tập để biết rũ bỏ những gì mình cứ thu lượm, ôm níu, khư khư giữ mãi, đã trở thành nghiệp chướng khó buông.
Tu tập để học cách buông, vì chỉ có buông mới rửa sạch những vết thương lòng sâu đậm hằn sâu trong tâm khảm.
Mỗi một việc quan trọng, dù xấu, xảy ra trong đời sống, đều là tiếng chuông cảnh tỉnh khiến ta dừng lại, chiêm nghiệm, thức tỉnh, tự xét, về mọi điều xảy ra quanh ta, dù đạo hay đời.
Những điều buồn bã, sân hận còn hiện diện trong ta ví như bóng tối cứ che mất ánh sáng, làm hoen ố bộ nhớ, khiến ta cứ mãi u hoài; thì thay vì tu tiến, ta cứ mãi mù mờ, lê lết cho đến ngày rời thế gian. Hoặc trong tíc tắc ta trở lại thế giới cũ, tiếp tục gánh những gì chưa muốn buông.
Tu tập để biết cách buông, và buông là vượt, chứ không phải buông là xóa. Vì ta càng xóa càng xua đuổi điều gì thì càng khiến nó hằn sâu trong tâm não ta chừng đó.
Tu tập để buông, để vượt sự khống chế của cảm xúc, của tình người, của lục căn, lục trần, của hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục.
Tu tập để điều ngự thân tâm, làm chủ được mình thì cuộc đời mình mới đi trọn con đường đạo đã lựa chọn.
Tu tập, tu học, tu tiến, thì càng ngày hành lý đời càng nhẹ, và mình cần sáng suốt để buông những gì đáng buông, thì hành trình hướng thượng mới có kết quả.
Gửi ý kiến của bạn