64. Con Đường Đi Tới Do Ta Định Đoạt hay Sự Tự Cứu

21 Tháng Sáu 20188:16 CH(Xem: 2345)
64. Con Đường Đi Tới Do Ta Định Đoạt hay Sự Tự Cứu
02-01-2017.    1 giờ trưa.

Cần thực tập quán chiếu về cái tâm mình cùng những cảm giác, cảm xúc của tâm thân ý, như đứng trong ngôi nhà nhìn ra cửa sổ thấy trời đang mưa gió bão bùng, gió thổi, lá bay, cảnh vật cây cối đang quay cuồng đảo điên.

Nhìn, ngắm, thấy, nhưng không chống, không phê phán, mà chấp nhận những lúc buồn vui lẫn lộn, hay ngay cả đau buồn ray rứt, hay có lúc tưởng như không chịu được.

Cứ bình tâm, nhìn, ngắm như thế, và trải nghiệm những đổi thay hàng ngày lúc tăng lúc giảm, lúc buồn lúc vui.

Muốn làm nhân chứng phải có trải nghiệm và nói, viết về những trải nghiệm thật sự đó, thì đó mới là món quà quý báu cho những người đến sau; dù họ có thuộc tôn giáo nào nhưng tất cả là con người cùng có thân thể trí óc và tâm thức như nhau.

Chúng ta cùng sống, cùng trải nghiệm, cùng vui, buồn, hờn, giận, y hệt nhau. Cùng nhau hưởng các vị mặn đắng chua cay.

Chúng ta chỉ khác nhau một điểm nhỏ là biết dừng lại để suy nghĩ, chiêm nghiệm về những gì đã và đang trải nghiệm cho cuộc sống trước khi quá trễ.

Biết dừng lại là một mấu chốt quan trọng của cuộc đời mỗi người. Đó là sự “tự cứu”. Đó là trách nhiệm của mỗi người trong chúng ta chứ không một vị thần linh, hay thiêng liêng nào giúp ta được.

Biết dừng lại là một sự thức tỉnh, như con ngựa đang chạy được ghì dây cương đứng lại để định hướng con đường phía trước đưa ta đi về đâu; để định lại vị trí, tuổi tác của mình và con đường nào là con đường nên đi và mục đích của hướng đi đó là gì.

Biết dừng lại, định lại vị trí và hướng đi tới, ta mới biết từ đây ta sẽ làm gì cho cuộc đời còn lại, và phút cuối cùng trút hơi thở, ta mới được thân tâm nhẹ nhàng không luyến tiếc, không hối hận hay bị lương tâm dày xé.

Con đường đi tới có nhẹ hay nặng đều do ta định đoạt.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880