- NỘI DUNG
- DẪN NHẬP: Độc lập và tự chủ là con đường tự cứu lấy mình
- CHƯƠNG I: TÂM KHÔNG LÀ CÁNH CỬA SÁNG TẠO
- CHƯƠNG II: HÀNH TRÌNH HƯỚNG THƯỢNG
- CHƯƠNG III: GIÁ TRỊ TỪ SỰ ĐỘC LẬP
- CHƯƠNG IV: ĐẠO SẼ PHỤC HƯNG RỰC RỠ
- CHƯƠNG V: PHỤC HƯNG ĐẠO GIÁO DÂN TỘC
- PHỤ LỤC: BỐN DI TÍCH QUAN TRỌNG CỦA ĐỨC PHẬT THẦY TÂY AN
- TINH THẦN CỦA GIÁO LÝ TỨ ÂN VẪN CÒN MÃI
- MỘT SỐ HÌNH ẢNH DI TÍCH
- TÁC GIẢ - TÁC PHẨM
- No Title
Nếu không nhạy bén và tự kiểm soát chính mình thì rất khó biết là mình tu thật hay chỉ “nhập vai của một người tu”.
Càng tu tập, quán chiếu, càng thấy tu thật khó. Cái khó là khó nhận diện mình. Khi không nhận diện mình thật rõ thì mình sẽ lầm mình khi chỉ “nhập vai của người tu” mà mình tưởng mình “tu thật”.
Cái khó của việc tu không phải chỉ riêng cho cư sĩ tại gia mà luôn cả tu sĩ trong chùa hay tu viện.
Trong tu viện có những khuôn khổ, kỷ luật, thời giờ và hoàn cảnh đặc biệt dành cho giới tu sĩ. Người tu ở tu viện chỉ hành xử rập khuôn theo từ giờ ăn, giờ ngủ, giờ hành lễ, thiền quán, thiền hành, vân vân…
Một tu sĩ khi rời tu viện, tiếp xúc với bên ngoài, va chạm thử thách mới biết rõ về mình một cách chính xác hơn.
Dù là cư sĩ hay tu sĩ đều là con người, đều có điểm mạnh, điểm yếu như nhau tùy theo trường hợp và hoàn cảnh riêng. Khi tiến ta đừng mừng vội và khi lui gặp khó khăn thất bại ta cũng đừng nản chí, tự trách mình rồi bỏ cuộc, buông tay.
Gặp khó khăn, vấp ngã, ta cố gượng dậy, tiếp tục tu tập, quán chiếu, sửa đổi, học hỏi lại những gì đã học, đã biết nhưng còn sơ sót, sai lầm.
Tu tập là một hành trình cam go không ngưng nghỉ. Điều cần thiết nhất là luôn luôn tự nhắc nhở mình phải chân thật, sống đúng với vai trò con người, và nhất là không giả tu.
Giả tu hay nhập vai tu rất nguy hiểm, và sẽ uổng phí một đời người.
Gửi ý kiến của bạn