- NỘI DUNG
- DẪN NHẬP: Độc lập và tự chủ là con đường tự cứu lấy mình
- CHƯƠNG I: TÂM KHÔNG LÀ CÁNH CỬA SÁNG TẠO
- CHƯƠNG II: HÀNH TRÌNH HƯỚNG THƯỢNG
- CHƯƠNG III: GIÁ TRỊ TỪ SỰ ĐỘC LẬP
- CHƯƠNG IV: ĐẠO SẼ PHỤC HƯNG RỰC RỠ
- CHƯƠNG V: PHỤC HƯNG ĐẠO GIÁO DÂN TỘC
- PHỤ LỤC: BỐN DI TÍCH QUAN TRỌNG CỦA ĐỨC PHẬT THẦY TÂY AN
- TINH THẦN CỦA GIÁO LÝ TỨ ÂN VẪN CÒN MÃI
- MỘT SỐ HÌNH ẢNH DI TÍCH
- TÁC GIẢ - TÁC PHẨM
- No Title
Muốn phục hưng chánh pháp cần phải đi cho đúng đường đúng hướng, nếu không sẽ hoài công hoài của và uổng phí cả một đời người muốn xây dựng và phục vụ đạo, phục vụ tôn giáo mà mình thấy hữu lợi cho quần sanh, quốc gia và dân tộc.
Vậy thì câu hỏi tự đặt ra để trải nghiệm và suy xét là gì?
Phải chăng là nguồn gốc đạo và tinh túy của đạo. Bất cứ tôn giáo nào dù lớn hay nhỏ đều trải qua tiến trình như nhau. Vì sao? Vì con người theo đạo, phục vụ đạo, lấy đạo tạo đời để làm giàu, làm chánh trị, tạo quyền lực, biến tôn giáo đó thành tôn giáo của riêng mình nên sửa đổi, thay đổi chánh pháp theo thời thế, theo bản chất riêng, ý đồ riêng; thay vì họ phục vụ tôn giáo thì lại phục vụ chính cá nhân mình.
Có bao nhiêu người nổi tiếng, thành danh, tạo cơ sở, tiền tài vật chất, giáo phẩm, chức vụ cao vì đã dùng tôn giáo của mình làm vũ khí đánh bại kẻ cùng thời, cùng mục đích biến tôn giáo thành lợi nhuận cho phe nhóm.
Tôn giáo mang tiếng xấu vì người theo tôn giáo thường dùng tôn giáo vào mục đích không đúng. Vì vậy điều tiên khởi duy nhất là tìm về gốc đạo và tinh túy đạo để không bị lầm đường.
Phải có ý chí mạnh và giữ vững lập trường, giữ vững con đường đi độc lập của mình trước nhiều xáo trộn, phân tâm bởi những gì đã và đang xảy ra trong đạo thì con đường phục hưng chánh pháp mới có kết quả.
Gửi ý kiến của bạn