- NỘI DUNG
- DẪN NHẬP: Độc lập và tự chủ là con đường tự cứu lấy mình
- CHƯƠNG I: TÂM KHÔNG LÀ CÁNH CỬA SÁNG TẠO
- CHƯƠNG II: HÀNH TRÌNH HƯỚNG THƯỢNG
- CHƯƠNG III: GIÁ TRỊ TỪ SỰ ĐỘC LẬP
- CHƯƠNG IV: ĐẠO SẼ PHỤC HƯNG RỰC RỠ
- CHƯƠNG V: PHỤC HƯNG ĐẠO GIÁO DÂN TỘC
- PHỤ LỤC: BỐN DI TÍCH QUAN TRỌNG CỦA ĐỨC PHẬT THẦY TÂY AN
- TINH THẦN CỦA GIÁO LÝ TỨ ÂN VẪN CÒN MÃI
- MỘT SỐ HÌNH ẢNH DI TÍCH
- TÁC GIẢ - TÁC PHẨM
- No Title
Bài học Mẹ để lại cho hành giả là sự chuẩn bị ra đi của bà trước 17 năm và buông xả để ngày bà ra đi nhẹ nhàng thanh thản.
Con đường trước mặt không gì khác hơn là con đường giác ngộ sống gần gũi với hơi thở để giữ ngọn đèn tỉnh thức không bị lu mờ hay chợt tắt bất cứ lúc nào.
Nếu muốn nhẹ nhàng thì không cách gì khác hơn là buông. Buông từ vật chất đến tâm hồn để không còn nặng gánh đời, và nặng lòng sầu buồn ưu tư. Không còn ước vọng, mong muốn gì về danh lợi, tiền của.
Từ 17 năm về trước, mẹ đã bắt đầu bán nữ trang, những thứ đắt tiền nhất để gởi về Việt Nam làm từ thiện. Mẹ bán dần cho đến một vài tháng trước khi mất, mẹ cho mỗi đứa con một món nữ trang làm kỷ niệm. Như vậy, mẹ đã chuẩn bị một cách thật kỹ lưỡng và biết rõ bà sắp ra đi.
Nhìn hơi thở Mẹ nhẹ dần trên giường, không mang trên mình một máy trợ sinh nào của nhà thương. Bà đã ra đi lìa bỏ trần gian, nhưng ấm áp trong tình thương con cháu đầy đủ bao quanh với lời cầu nguyện liên tục. Mẹ đi trong lời thành tâm cầu nguyện Phật Tổ Phật Thầy rước hương linh Mẹ về cõi vĩnh hằng không còn đau bệnh già yếu, đi đứng khó khăn nữa.
Ngày Đại Lễ 18 tháng 5 năm Bính Thân 2016, Mẹ không còn phải chống gậy đi dự lễ, ngồi ghế hàng đầu trong hội trường như trước, mà Mẹ đến bằng chân linh sáng suốt cùng đồng đạo vui mừng ngày Đức Huỳnh Giáo Chủ Khai Sáng Phật Giáo Hòa Hảo. Và Mẹ trong phút chốc cũng đến được Tổ Đình Phật Giáo Hòa Hảo ngày nào, nơi Mẹ được cùng Cô Năm Huỳnh Thị Kim Biên kính mến săn sóc Đức Ông Đức Bà Huỳnh Công Bộ, thân phụ mẫu của Đức Thầy.
Mẹ đã sống một cuộc đời trọn vẹn với đạo, với chồng con, để không có gì Mẹ tiếc nuối khi ra đi. Mẹ đã nói cách đây không lâu sau khi té nhẹ vào tháng trước: “Cuộc đời Mẹ do Ơn Trên định đoạt”, sau khi cúng lạy và ngồi thiền định niệm Phật trước bàn thờ.
Ở tuổi 92, Mẹ vẫn cúng giỗ Ông Ngoại. Dù bị té, đi đứng khó khăn, Mẹ vẫn ngày hai buổi cúng lạy Cửu Huyền Thất Tổ, Phật Tổ Phật Thầy, trước ngôi Tam Bảo rồi ra cầu nguyện, thắp nhang ngoài bàn thông thiên trước nhà. Khi đau chân không quỳ được, Mẹ bắt ghế nơi chiếc bàn nhỏ, xá Phật và đặt hai tay lạy lên bàn.
Mắt Mẹ càng ngày càng mờ, đến độ dù chữ được đánh máy thật lớn Mẹ vẫn không đọc được. Vậy mà Mẹ vẫn cố gắng viết thơ cho cô Tư Bê ở Tổ Đình vào tháng 11 năm rồi 2015. Mẹ vẫn còn thương nhớ Thánh Địa, và tỏ ý muốn được chôn cạnh mộ cô Năm Biên, Mẹ vẫn còn chút vấn vương hướng về gốc đạo.
Mẹ ra đi đã 3 tuần thất, tro cốt Mẹ đặt cạnh bức ảnh của Ba trên bàn thờ. Hàng ngày hai bữa sáng chiều, các con tụ họp về cúng Mẹ. Thứ Bảy hàng tuần các con cháu tụ về cúng thất cho Mẹ và mỗi sáng Chủ Nhật các con cháu đến Hội Quán cầu siêu cho Mẹ.
Chắc hẳn hương hồn Mẹ được ấm áp và nhìn thấy các con cùng nhau cầu nguyện và nhớ Mẹ.
Lòng Mẹ hẳn nhẹ nhàng an vui trong ánh sáng từ bi của Chư Phật, của Tổ Thầy.
Gửi ý kiến của bạn