- NỘI DUNG
- DẪN NHẬP: Độc lập và tự chủ là con đường tự cứu lấy mình
- CHƯƠNG I: TÂM KHÔNG LÀ CÁNH CỬA SÁNG TẠO
- CHƯƠNG II: HÀNH TRÌNH HƯỚNG THƯỢNG
- CHƯƠNG III: GIÁ TRỊ TỪ SỰ ĐỘC LẬP
- CHƯƠNG IV: ĐẠO SẼ PHỤC HƯNG RỰC RỠ
- CHƯƠNG V: PHỤC HƯNG ĐẠO GIÁO DÂN TỘC
- PHỤ LỤC: BỐN DI TÍCH QUAN TRỌNG CỦA ĐỨC PHẬT THẦY TÂY AN
- TINH THẦN CỦA GIÁO LÝ TỨ ÂN VẪN CÒN MÃI
- MỘT SỐ HÌNH ẢNH DI TÍCH
- TÁC GIẢ - TÁC PHẨM
- No Title
Sự tu tập, thời gian tu tập, sự học hỏi về người, về mình, tất cả đi song song và đồng bộ với tuổi đời.
Sự tu tập càng lâu, tuổi đời càng gia tăng, đó là một tiến trình bất di bất dịch không thay đổi. Và cũng không có trường hợp ngoại lệ.
Tu tập, buông bỏ, sửa đổi, và khi buông bỏ thì không lượm không nhặt lại. Nếu những gì mình thấy cần bỏ, đã bỏ, mà nhặt lấy lại, thì đó là một vấn đề cần quan tâm, cần quán chiếu và càng cần soi sáng xem nguyên nhân tại sao?
Hành trình tu học là hành trình cắt bỏ những gánh nặng từ tinh thần đến vật chất để tâm thân ý hành giả được nhẹ nhàng hướng tâm đến giải thoát, đến tánh không, hay định.
Phải chăng khi ta “đi ngược lại” tiến trình tu tập đã cởi bỏ những khúc mắc của hỉ nộ ái ố thất tình lục dục, là lúc ta mất tự chủ quên mình là ai, quên con đường đạo mình đã chọn, để cho cả một khối đen tâm phàm làm chủ một lần nữa và lại lôi kéo ta về với địa ngục tâm?
“Địa ngục cũng tại tâm làm quấy.
Về thiên đàng tâm ấy tạo ra.”
(Lời dạy của Đức Huỳnh Giáo Chủ).
Khi yếu đuối thì chỉ một chớp mắt là ta đánh mất sự tự chủ, tâm phàm đen tối lập tức vùng lên ụp chặt lấy tâm thân ý, kéo ta về với sự bải hoải của một con người ích kỷ, cao ngạo, ghét, thương, sân, hận.
Con đường tu chỉ đứng vững khi từng sát na, từng giây phút, từng hơi thở, từng mỗi chớp mắt ta phải nhớ ta là ai, con đường ta chọn là gì, có như thế ta mới củng cố sự tự chủ.
Gửi ý kiến của bạn