2-11-09 – 11:00 giờ sáng
Làm việc cho đạo cần lòng tin vững chắc về Đấng Thiêng Liêng. Lòng tin vào Đấng Thiêng Liêng không chưa đủ mà cần có lòng tin vào chính mình.
Có lòng tin về chính mình, có khả năng tự lực tự cường thì bước đi mới vững, không phải chống gậy, nay nhờ người này dắt, mai nhờ người khác vịn, hay hướng dẫn hỗ trợ.
Một em bé lật, bò, trườn, vịn đi, rồi đi chập chững. Nếu đi được dù xa hay gần mới trở nên em bé và dần dần trưởng thành.
Ta không còn bé bỏng để phải luôn tìm chỗ vịn. Nếu có thì sự sợ hãi bị té, bị hụt chân, vấp chân, đi xiêu vẹo vẫn còn. Vậy thì khi đi chưa vững thì làm sao nói hay viết điều giúp người, giúp đời, giúp đất nước quê hương?
Bao lâu mà sự lệ thuộc còn, tự tin chưa có thì ta không nên nghĩ đến việc gì lớn hơn có thể hoàn thành, nói gì đến sứ mạng.
Người có sứ mạng phải biết đi đứng nói năng, viết một mình trong tự tin và đầy đủ nghị lực, nhất là không hề xao xuyến hay xoay chuyển trước mọi vấn đề xảy ra dù phù hợp hay không phù hợp với những gì mình nói mình viết.
Những gì xảy ra trong hiện tại là những tương lai gần, những gì cái thấy bắt được không phải là sự thiển cận, suy luận theo tam đoạn luận, mà cái thấy “như là” đó theo một định luật giữa con người và vũ trụ nên việc xảy ra trong một tương lai xa hay gần tùy thuộc vào nhiều yếu tố.
Cái thấy của trí tuệ, của đại định là cái thấy trăm năm hay ngàn năm, hoặc xa hơn nữa. Cái thấy đó là cái thấy tức khắc; cái thấy phóng với vận tốc nhanh hơn vận tốc ánh sáng.
Còn cái thấy của thầy bói hay dịch lý là cái thấy gần như dựa vào nhiều yếu tố như tuổi tác, ngày giờ, quá khứ và hiện tại. Sự đúng, sai, sít soát theo tâm thức của con người, vì tâm đổi mệnh. Vì thế nên có nhiều người phải chết theo số lại sống, và cũng có kẻ đáng lẽ sống thì lại chết, hoặc điên khùng què quặt vì tâm của họ tạo ra bao cảnh ngộ và nghiệp quả, nghiệp lực xấu.
Vì tâm chuyển mệnh nên ta phải luôn thức giác để tránh mê lầm. Không phải người tu có thể vẫn đi đến sai lầm, mà trong tất cả mọi ngành nghề, mọi phạm vi chánh trị, tôn giáo, thương mại, y khoa, khoa học đều có thể mắc phải sai lầm.
Người thì mê tu, kẻ khác mê chánh trị, mê làm ăn, mê sáng chế khoa học, hay y khoa đến độ có thể làm nên những điều trái với luân thường đạo lý hay trái với thiên nhiên.
Không phải chỉ tự ta mê mà vì ta u tối nên bị mê hoặc bởi các yếu tố ngoại lai khiến ta đi sai đường hay lầm đường lạc lối.
Trong mỗi sát na, ta đều cần chấn chỉnh lại để suy nghiệm, quán chiếu, tự soi xét mình đang làm gì và đi về đâu. Mình có đang mê lầm tự gạt gẫm mình không? Hay mình đang mê và bị người gạt?
Sự quán, định cần liên tục. Quán là quán chiếu, định là an định. Quán chiếu an định là yếu tố cần thiết trong mỗi sát na của người hành đạo. Ta có thể chết trong bất cứ lúc nào nếu thiếu quán định.