13-1-03
Cuộc đời rồi đây sẽ có thật nhiều ý nghĩa và đáng sống nếu ta tự biết chọn con đường và vạch ra cho mình một con đường sáng, một con đường tràn đầy hoa thơm cỏ lạ, một con đường xây dựng cho tương lai dân tộc và hòa bình cho nhân loại. Một con đường tràn đầy tình người, tình đồng loại. Một con đường đạo thật sự không có hận thù, giết chóc, phân chia nhân ngã. Một con đường ĐẠI ĐỒNG. Con đường chỉ có tiến chứ không có lùi. Chỉ có nụ cười và những giọt nước mắt thương yêu vui mừng của chiến thắng, của xây dựng một tiền đồ chung cho dân tộc Việt Nam, cho tuổi thơ, thế hệ tương lai.
Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng. Sau những trận chiến chỉ còn lại đống tro tàn nguội lạnh. Hoa cỏ sẽ mọc lên để xóa dấu vết của những cuộc chiến tương tàn. Một màu xanh của hòa bình và hy vọng sẽ trải dài và bao phủ quê hương Việt Nam. Hoa mùa xuân của hạnh phúc sẽ nở rộ để chào mừng sự chiến thắng, chiến thắng lòng thù hận, vì tất cả đều đã thức tỉnh, giác ngộ vì đã thoát khỏi lòng mê muội đã từng đè nặng tâm tư của con dân Việt trong quá khứ tối tăm.
Ánh bình minh đã ló dạng chói sáng rạng rỡ trên quê hương Việt Nam. Đó là ánh sáng của Đạo. Đạo không phải là tôn giáo. Đạo không phân chia nhân ngã. Đạo mới có thể hòa đồng, còn tôn giáo không thể hòa đồng.
Muốn đi đúng con đường Đạo phải xa rời con đường chánh trị, xa rời tổ chức, xa rời phe nhóm để hòa đồng vào người dân, hòa đồng với mọi người, bất phân phe nhóm, tổ chức, tôn giáo, mà phải hòa vào con người, không phân biệt chủng tộc.
Tôn giáo mới là Tôn Giáo Tình Thương. Chủ nghĩa mới là Chủ Nghĩa Tình Thương. Nếu không có tình thương thật sự thì có đi mãi cũng không bước được vào con đường ĐẠO.
Muốn bước vào con đường đạo thật sự ta phải có sự quyết tâm cộng với ý chí mạnh mẽ, sắc bén. Sắc bén để chặt đứt quá khứ, mạnh mẽ để không tiếc rẻ, chùn bước, hay quay đi quay lại. Ta sẽ không thể vạch cho ta một con đường đi nếu ta cứ mãi quyến luyến quá khứ.
Tất cả những gì xảy đến cho ta khi ta bắt đầu chuyển hướng cũng chỉ là “trợ duyên” cho ta dứt khoát để ra đi. Những dấu hiệu đã xảy ra giúp cho ta biết được những giai đoạn mà ta phải dứt khoát Lên Đường.
Ta phải lên đường để bước vào một hành trình mới. Con đường mới chỉ liên hệ với quá khứ nhưng “không phải” là quá khứ, mà từ quá khứ đó ta mới nhìn thấy tương lai. Tất cả hành trang của quá khứ là để xây dựng tương lai, nhưng nó phải phù hợp với Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa của tương lai, của đất nước quê hương vào thời điểm thế kỷ mới.
Thế kỷ của thời Thượng Ngươn Thánh Đức mà con người chỉ biết nhau giữa Người và Người, không phân biệt niềm tin tôn giáo, màu da hay chủng tộc. Ngày nào tâm ta thật sự không phân biệt thì ngày đó ta sẽ có hạnh phúc. Đó là một cảm giác êm đềm dịu nhẹ, thanh thoát. Đó là cảm giác của Đạo, của Tình Thương tràn đầy trong tâm hồn. Hạnh phúc không phải từ ngoài vào mà xuất phát từ Trái Tim, từ nội tâm.
Đó là trạng thái tuyệt diệu “bất phân.”
Gửi ý kiến của bạn