30-6-01 - 6:00 giờ sáng
Người thường muốn tu tập để tiến đến giải thoát thường phải thực tập để diệt ngã, còn người có sứ mạng cũng phải tu tập để diệt ngã, nhưng sau khi diệt ngã phải cần củng cố TỰ NGÃ để có sức mạnh chiến đấu với Ma Vương.
Ma Vương từ bên ngoài và Ma Vương cũng do chính mình tạo ra. Ma Vương từ ngoài là tha lực của các luồng sóng vô thần luôn luôn tấn công hữu thần trong bất cứ giai đoạn nào trong lịch sử tiến hóa của con người từ tạo thiên lập địa.
Ma Vương do chính mình tạo ra thường ở bất cứ người nào muốn đi vào đường tu, vì họ đều bị các giới luật của tôn giáo dạy họ phải tự phán xét chính mình, và vì thế họ luôn luôn nhìn thấy mình sai quấy. Hy sinh chưa đủ, thương người chưa đủ, kiên nhẫn chưa đủ, không sáng suốt, không chân thật, không bi trí dũng. Nhất nhất đều đặt mình vào vị trí đứng trước một phiên tòa có đủ mọi người xung quanh phán xét mình sai trái. Bất cứ một hành động và lời nói nào của mình cũng đều bị cho là sai nếu không ăn nói nhẹ nhàng, nhún nhường, lễ độ, khiêm tốn. Người nhỏ luôn luôn phải kính trọng người lớn, người mẹ phải luôn luôn hy sinh cho con, nếu con sai quấy thì lỗi thường bị gán cho mẹ.
Tất cả những lỗi phải giáng vào đầu mình, phân nửa do trách nhiệm của chính mình đã tự buộc tội, lên án mình.
Nếu tôi chỉ biết hy sinh làm việc đạo, chịu nhịn nhục thua thiệt, thì tôi tự cho là đúng, còn tôi mua cho tôi một chiếc áo đẹp, một mỹ phẩm tốt là tôi sai. Tôi đã đi vào vật chất.
Hoàn cảnh của tôi đã đặt tôi trước một phiên tòa đồng đạo. Những gì tôi làm cho đạo đều bị đưa ra công luận phán xét. Tôi viết điều này có một số người cho là đúng thì một số khác cho là sai. Có nhiều lúc nhóm trước kia cho tôi sai bây giờ lại cho tôi đúng; và nhóm xưa cho tôi đúng nay lại đổi lập trường bảo tôi sai.
Tôi cần có một sức mạnh nội tâm, phải có sức mạnh của TỰ NGÃ để tiếp tục con đường tôi đi mà không bị nhụt chí, dậm chân tại chỗ, do bởi những sự phê phán, tấn công.
Muốn có TỰ NGÃ phải cần có TỰ GIÁC. Có TỰ GIÁC mới nắm vững tình hình để bảo vệ TỰ NGÃ.
Phải tự giác để sống và hành động trong sự bất hành động. Bất hành động là không phản ứng. Phải biết sống trong sự không phản ứng. Không phản ứng là sự điềm nhiên tự chủ, sáng suốt khôn ngoan để đối phó mọi khó khăn.
Chỉ có biết sống trong sự không phản ứng, điềm nhiên tự tại, có kiểm soát mới có sự sáng suốt, an định để tự kiểm soát, và kiểm soát tha nhân biết họ nghĩ gì, nói gì, và làm gì.
Chỉ có sống trong sự bình an tự tại một cách trách tự nhiên, không giả tạo, không đóng kịch thì mới có sự sáng suốt toàn vẹn để biết mình phải làm gì và không làm gì, mới biết làm chủ tình hình, làm chủ con người và môi trường mà ta đang sống, đang cùng thở với mọi người xung quanh, mới không bị Ma Vương bên ngoài và Ma Vương của chính mình quấy phá, vật ngã Tự Tánh.
Phải tự hiểu con đường của ta là con đường KHAI PHÓNG TÂM LINH. Một con đường vạch ra để tìm một con đường thoát khỏi sanh tử. Và “con người mới” nào cũng thường bị ngăn trở của mọi phía hữu vi lẫn vô vi. Muốn khai phóng con đường này ta phải có nội lực cực mạnh để vừa tiến bước vừa đẩy mạnh các lực tấn công trì kéo của các làn sóng vô minh từ hữu đến vô.
Nếu đã thấy ánh sáng thì dù khó khăn cách mấy ta cũng phải bước tới ánh ĐẠI LINH QUANG đã soi đường cho ta đi, đã thu hút ta và soi rọi cho tâm thức ta. Ta có bổn phận phải tiến bước để ta và những người xung quanh cùng hội nhập vào khối đại linh quang đó, cùng bước vào một thời đại mới của sự ĐỒNG GIÁC NGỘ.
Nam Mô A Di Đà Phật
Gửi ý kiến của bạn