66. Nhu cầu đòi hỏi của một sự sáng tạo

29 Tháng Sáu 200712:00 SA(Xem: 74752)
66. Nhu cầu đòi hỏi của một sự sáng tạo

22-12-04 - 10:30 giờ sáng

Sáng tạo phải là cái chưa có, chưa ai nghĩ đến, chưa ai nghĩ ra, chưa ai thực hiện. Tức hoàn toàn mới.

Sáng tạo phải là cái thật, không giả tạo, vay mượn, thay đổi, thêm thắt.

Sáng tạo là nguồn sống của nhân loại.

Người sáng tạo phải là người như thế nào?

Người không bị ràng buộc bởi quá khứ, tương lai (chưa có nhưng thường dựa vào cái đang có), tư tưởng, hành vi, thành kiến của mọi tôn giáo, sắc tộc, cấp bằng, ngôn ngữ, tự vựng, vân vân...

Tóm lại, sự sáng tạo không bị kềm hãm bởi những gì đã có trong vật chất lẫn tư tưởng của loài người.

Sự sáng tạo về vật thể, vật chất phải đến từ khoảng trống, không hình dạng mà chỉ người sáng tạo mới thấy và đưa ra. Vì thế mới được gọi là sự khai sanh ra vật thể mới lạ, chưa có. Điều này rất hiếm, chỉ có thiên tài, thiên sứ mới có khả năng đó.

Về mặt tâm linh và tư tưởng cũng thế. Người sáng tạo phải biết khai phóng tư tưởng và khai phóng tâm linh.

Khai phóng là gì? Khai là mở, phóng là đưa ra. Khai phóng là mở một chân trời mới, một tư tưởng mới chưa từng có.

Vũ trụ tiến hóa, thế giới biến hóa, mà loài người dậm chân tại chỗ thì làm sao con người không Thoái Hóa. Nếu con người không thay đổi tiến hóa cho hợp thời hợp cảnh thì phải chăng loài người đang sống và thở ở một hành tinh xa lạ không biết phải làm gì để được tồn tại trên mặt đất này.

Vũ trụ tiến hóa không ngừng, bánh xe tiến hóa xoay nhanh không ngừng nghỉ theo nhịp độ của thời gian. Bánh xe vũ trụ quay không ngừng chờ đợi một ai, và ôi thôi, biết bao kẻ rớt ra ngoài sự tiến bộ đó chỉ  vì bị ràng buộc bởi quá khứ và ôm chặt lấy những gì mình đã biết.

Ta phải buông cho thân tâm nhẹ nhàng thì không khí, ánh sáng, nguồn năng lực tiến hóa của vũ trụ mới tràn ngập tâm thức và thân thể ta, để ta cùng hòa nhịp với bánh xe đang quay nhanh hầu bước sang thời Thượng Ngươn Thánh Đức.

Thượng Ngươn Thánh Đức là một Thế Giới Đại Đồng. Mọi người cùng sống và thở trong sự hòa cảm với vũ trụ và giữa người và người, người với vạn vật cây cỏ muông thú. Tất cả đều gần gũi không có ta và người, hoặc ta hay người dở, ta cao người thấp, ta trí thức người dốt nát.

Tình yêu thương nhân loại khiến ta không còn ích kỷ nữa. Khi ta sống trong sự yêu thương bình đẳng thì ta không còn câu nệ, và ta có khả năng làm những gì ta không thích hay không muốn làm.

Khả năng cởi bỏ TỰ NGÃ là một khả năng khó nhất trong mọi khả năng. Nếu có một giây nhận thấy cái tôi to lớn của mình, thì sự vướng kẹt vẫn còn không lối thoát.

Tự ngã, tự ái, tự cao, còn xem trọng mình, còn thấy mình cao sang, hơn người, đáng kính hơn, đáng quý hơn. Tóm lại, còn TA và NGƯỜI thì không bao giờ ta bước đến bờ GIẢI THOÁT được.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880