59.- TA KHÔNG BỊ LỆ THUỘC

13 Tháng Năm 200912:00 SA(Xem: 78084)
59.- TA KHÔNG BỊ LỆ THUỘC

Nếu lệ thuộc một ông thầy mà người thầy đó không phải là ta thì ta đi từ sự u tối này đến sự u tối khác, từ tù ngục này bước qua tù ngục khác và mãi mãi không thấy ánh sáng của con đường mà chính ta đã chọn.

Khi ta còn lệ thuộc một ông thầy dưới bất cứ hình thức nào thì ta cứ như người hỏi đường mà chưa cầm trong tay một bản đồ để tự quyết định lấy con đường nào dù ngắn, dù dài, dù mau hay chậm.

Khi ta lệ thuộc một ông thầy không phải là ta, ta đánh mất tự chủ, khả năng sáng tạo, ta để ta bị kềm chế, ta để ta rơi vào sự sợ hãi, một ngục tù khổng lồ không lối thoát.

Khi ta hỏi ý kiến là ta để người khác quyết định cho ta. Vậy thì ta ở đâu? Ta biết gì và làm gì? Khi người khác quyết định cho ta thì ta có hai thái độ. Một là làm vì ta tuân hành thì việc làm đó ta làm theo sự mù quáng, vì không do ta quyết định. Điểm thứ hai, khi ta tuân hành thì ta cho rằng người đó "biết" còn ta "không biết". Khi ta làm một việc mà ta cho là ta không biết thì ta chỉ là một con két hay là một cái máy biết nói tiếng người. Sự lệ thuộc này sẽ đi về đâu? Cho dù sự thừa hành mù quáng này có đi đến thành công hay thất bại thì chỉ là thành công hay thất bại của một kẻ mù.

Tất cả sự học hỏi đều là phương tiện để đi đến sự hiểu biết. Mọi sự lệ thuộc đều bị tước bỏ để đi đến sáng suốt. Con đường đi đến sáng suốt không thể không có sự tự chủ. Sự tự chủ là mấu chốt để đi đến thành công và mình phải biết vai trò mình là gì? Và mình phải là người quyết định mọi vai trò và hành động của chính mình.

Phải định tâm nhìn rõ lại vị trí của mình, vai trò của mình đang đóng, hoàn cảnh mình đang sống. Nếu ta có phận sự gì thì mọi việc sẽ đến để ta sáng suốt quyết định từng sự việc theo sự tự chủ của chính ta. Phải nắm vững bản đồ của cuộc sống và con đường mình, không ai thay thế ta cả. Mọi sự lệ thuộc đều cho ta thấy sự yếu đuối, chưa quyết tâm. Ta phải nhất quyết ta là người quyết định đời sống của chính ta.

Sự tự chủ sẽ giúp ta tránh được sự mê tín, sự lệ thuộc không chủ hướng. Nếu sống trong sự lệ thuộc ta sẽ hoang mang, bất an, sống trong sự bất ngờ vì không biết sự việc đến lúc nào, ra sao, rồi phải làm gì?

Hãy định tâm chấm dứt mọi lo âu, sợ hãi, mọi lệ thuộc của tâm linh và vật chất.

Hãy sống trong sự an nhiên tự tại và tiến những bước dù thật chậm nhưng thật vững với sự bền chí, bền lòng, dũng cảm đối đầu mọi sự việc vui hay buồn, tốt hay xấu nhưng luôn luôn vị thầy phải hiện diện đó là ta.

Ta phải học sự minh mẫn sáng suốt để phục vụ nhân loại chúng sinh trong đó có tổ chức của mình, vai trò và phận sự mà mình phải nắm giữ. Ta không thể thành công nếu không có tự chủ và không thể nào hoàn thành sứ mạng của mình. Mỗi tổ chức, mỗi tôn giáo, mỗi cơ cấu đều có vai trò và phận sự riêng để làm, nhóm người mà mình phải cộng tác hay lãnh đạo. Mỗi thành phần đều có cá tánh riêng biệt mà ta phải theo dõi nghiên cứu sao cho sự làm việc được nhịp nhàng phù hợp. Người lãnh đạo phải có ý chí mà ý chí không thể có nếu không có tự chủ và sự định tâm để bén nhạy. Sự định tâm bén nhạy sẽ giúp cho ta biết việc gì ta phải làm hoặc không nên làm trong từng giây phút và ta nên theo dõi nó cặn kẽ để lấy quyết định.

Dòng điện của ta đi rất nhanh để biết quá khứ và vị lai trong vòng tít tắc. Nếu không trụ tâm ta sẽ không bắt được những báo động này: những điều lợi, hại, tốt, xấu đã xảy ra và sắp xảy ra, những việc phải làm và không nên làm. Sự định tâm, sáng suốt này sẽ giúp lòng tự chủ càng gia tăng, ý chí càng mạnh mẽ, sự sợ hãi sẽ không còn.

Sự định tâm này sẽ giúp cho ta đi vào tư tưởng của mỗi người vì dòng điện của ta đi vào dòng điện của họ trong tít tắc. Ta biết được sự suy nghĩ, mưu toan, tình cảm ghét thương, hay sự thay đổi từ thể này sang thể khác của họ.

Ta sẽ không bị kềm chế nếu ta không để ta bị kềm chế và ta chọn con đường Đạo cho chính ta. Nếu để kềm chế, thì kẻ kềm chế Ta là chính ta, là sự tự theo dõi ta để ta biết mọi phàm tánh của ta biến chuyển như thế nào để ta chấp nhận và tha thứ cho ta, để ta đưa nó trở lại phật tánh sáng trong.

Ta tha thứ ta luôn luôn những lúc ta xa rời ta để học hỏi. Mọi sự học hỏi, mọi biến chuyển của tâm linh và vật chất đều giúp cho ta tiến bước rồi cuối cùng ta cũng trở về để hội ngộ cùng ta. Ta không phiền trách ta đã để mình lệ thuộc, mơ hồ. Có lạc đường thì mới biết đường. Mỗi lúc giật mình tỉnh ngộ ta lại mỉm cười tha thứ ta để tiến bước. Con đường còn dài còn nhiều khó khăn, chông gai để học hỏi rồi tiến bước. Cuối con đường hầm sẽ có ánh sáng. Nếu ta đã có chủ đích phục vụ dân tộc Việt Nam và hòa bình thế giới và ta đã quyết tâm để thực hiện thì ước nguyện của ta chắc chắn sẽ được thành tựu.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880