- Lời giới thiệu của Giáo Sư Phạm Công Thiện
- Con Đường Văn Hóa - Nguyễn Huỳnh Mai
- CHƯƠNG I - TÌNH NGƯỜI
- CHƯƠNG II - TRÍ VÀ TÂM
- CHƯƠNG III - HÃY GIẢI THOÁT CON NGƯỜI RA KHỎI SỰ NÔ LỆ CỦA CHÍNH MÌNH
- CHƯƠNG IV - ĐỜI VÀ ĐẠO LÀ MỘT
- CHƯƠNG V: TU NHÂN HỌC PHẬT
- CHƯƠNG VI - HỒN THIÊNG DÂN TỘC
- CHƯƠNG VII - TIẾNG NÓI TỪ TRÁI TIM
Ta hoàn toàn không sống theo điều luật, tập tục của con người. Ta hữu thể mà đồng thời cũng là vô thể. Ta có mà như không. Ta phải đứng vào vị thế của con người, trật tự của xã hội, vai trò của gia đình, làm chồng, làm vợ, làm mẹ, làm con để học hỏi con người trần gian. Nhưng ta luôn luôn không quên mình là ánh đại linh quang, trong suốt, rực rỡ, chói lòa. Nếu để luật lệ của con người kềm chế, ta sẽ vẩn đục, u mê. Ta tuy sống với họ mà ta vẫn là ta. Ta có bị họ kềm chế, dày xéo ta đau khổ nhưng đau khổ để học chứ không phải đau khổ để mãi mãi trầm luân. Nếu ta để bị kềm chế mà không tìm được lối thoát của tâm linh là ta bị nhốt tại địa ngục trần gian.
Mỗi nhịp thở, mỗi sự giao động của cảm quan và giác quan là sự sống, sự học hỏi. Ta phải biết tận hưởng mỗi hơi thở, mỗi xúc động, mỗi cảm quan và giác quan để mở rộng con tim. Con tim càng rộng mở, dưới mọi hình thức ta sẽ càng hiểu biết, càng nhạy cảm, càng sáng suốt, càng phát triển tâm linh, khả năng siêu việt càng gia tăng theo cấp số nhân.
Ta sống tại mặt đất mà ngoài mặt đất. Sống với luật lệ con người mà đồng thời đứng ngoài luật lệ con người. Ta đóng vai trò của đời sống mà đồng thời sống tự do bay lượn theo mọi nhu cầu học hỏi của đời sống tâm linh với trí tuệ bát nhã.
Bước ra ngoài sự kềm chế của loài người ta sống trong điệu luân vũ tuyệt vời của vũ trụ ta sống với từng tia nắng ấm, từng ngọn gió thoảng, từng sự lay động của chiếc lá cành hoa. Mọi vật như bừng sáng chào mừng ta. Chào mừng sự ngộ giác của một con người biết trở về với đại ngộ với sự minh mẫn của tuệ giác đã hiện hữu luôn luôn qua bao tiền kiếp của mình.
Ta bắt gặp sự tuệ giác của mình, ta phải chùi lau cho nó bóng loáng, giữ gìn nó luôn luôn trong sạch. Nó sẽ là ánh quang minh để chỉ lối cho ta đi và ta sẽ không bao giờ lầm đường lạc lối, ta sẽ không trở lại mà ta phải đi đến đích, đến sự phối hợp hết tất cả các tiểu linh quang lại để xây dựng một cộng đồng chung cho nhân loại.