- Lời giới thiệu của Giáo Sư Phạm Công Thiện
- Con Đường Văn Hóa - Nguyễn Huỳnh Mai
- CHƯƠNG I - TÌNH NGƯỜI
- CHƯƠNG II - TRÍ VÀ TÂM
- CHƯƠNG III - HÃY GIẢI THOÁT CON NGƯỜI RA KHỎI SỰ NÔ LỆ CỦA CHÍNH MÌNH
- CHƯƠNG IV - ĐỜI VÀ ĐẠO LÀ MỘT
- CHƯƠNG V: TU NHÂN HỌC PHẬT
- CHƯƠNG VI - HỒN THIÊNG DÂN TỘC
- CHƯƠNG VII - TIẾNG NÓI TỪ TRÁI TIM
Có phải chăng con đường đưa đến Chân-Thiện-Mỹ là con đường độc đạo và độc hành?
Phải chăng muốn đi con đường này ta chỉ có chọn nó hoặc không mà ta không có quyền chọn lựa một con đường thứ hai hoặc có kẻ đồng hành?
Chỉ có con đường duy nhứt cho kẻ duy nhất và chỉ là sự lựa chọn độc nhứt của người muốn rũ sạch, từ bỏ tất cả để chỉ tiến bước, nhìn tới mà không ngoảnh mặt lại.
Sự tột cùng của đau khổ và cô đơn sẽ đưa con người đi về đâu?
Sự tột cùng của đau khổ và cô đơn sẽ đưa con người về sự trống không, về vô ngã, chân như. Về một chân trời mở rộng chan hòa ánh sáng ngút ngàn vô biên giới.
Ta ngước mặt nhìn khung trời mênh mông chỉ có ta và chỉ có ta trên mặt đất phủ cỏ non. Tai ta nghe âm thanh siêu việt của vũ trụ. Người ta thở tràn ngập khí trời. Mắt ta nhìn thấy sự bừng sáng của sự sống tỏa ra khắp cùng. Thiên nhiên như hòa điệu cùng ta trong bản luân vũ tuyệt vời.
Ta như bị cuốn trôi trong dòng thác lũ qua bao ghềnh thác nhưng vẫn luôn luôn tiếp tục phấn đấu không ngừng nghĩ để càng ngày càng mạnh mẽ vượt thoát bao gian nan của cuộc sống.
Ta như quay cuồng qua bao cơn bão tố, luân chuyển luân hồi giữa cuộc sống tâm linh và vật chất.
Để rồi khi sóng lặng, gió yên ta thả mình giữa biển cả mênh mông chỉ có nước, mây, trời, đất và ta. Ta hội nhập với hơi thở. Ta hòa tan với khí trời. Và ta tan biến.