22-11-1990
Mỗi hơi thở là một phút giây thiền quán...
*Ta thật sự hiện hữu
Nếu ta luôn luôn tỉnh thức, ta trở thành bậc thầy của chính ta vì ta sẽ học ta và dạy ta được đủ mọi điều. Tất cả mọi bản tính của ta, tất cả sự vui buồn sầu đau sân hận, đều dạy cho ta những bài học không bao giờ dứt.
Tham, sân, si, hỉ, nộ, ái, ố là một tủ sách khổng lồ về con người mà ta dở mãi học mãi cũng không hết về con người, mà người chính là TA.
Bộ mặt của ta có trăm ngàn cái mặt nạ mà ta sống cả một cuộc đời cũng dở mãi không hết vì ta cứ tưởng ta như thế này rồi lại tưởng ta như thế khác.
Vậy khi nào ta mới thấy cái Ta thật sự? Và cái Ta thật sự có hiện hữu chăng?
Cái Ta sẽ thật sự hiện hữu nếu ta không đồng hóa cái ta thật sự với những cái mặt nạ ảo tưởng đó. Cái ta hiện hữu nếu ta định rõ mỗi chiếc mặt nạ đó đang dở những trò gì? Đang muốn gì và làm gì? Đang giận thì tại sao giận? Đang vui thì tại sao vui? Đang sân si thì tại sao sân si? Và đang sầu khổ thì tại sao sầu khổ? Có phải nó đang là một quỷ dữ mang lốt hiền nhân, kẻ đạo đức giả mang lốt thánh hiền, tiểu nhân sắm vai quân tử, hay một kẻ đầy mặc cảm tự ti đội lốt anh hùng.
Ta hiện hữu và thật sự hiện hữu luôn luôn, nếu tâm ta an tịnh để theo dõi các vai trò của ta trong cuộc sống. Ta sẽ được an nhiên tự tại vì mỗi khi ta định rõ vai trò của ta một cách rõ rệt thì ta đã học ta và ta dạy ta để tự ta sửa đổi. Khi ta thấy được cái mặt nạ giả của ta thì chính giây phút ấy ta lại gặp khuôn mặt thật trường cửu của ta.
Khi đó ta sùng kính, chiêm bái vị thầy đáng kính của ta.
*Không thể thiếu nhau
Trong những giây phút an nhiên tự tại, ta gặp lại ta. Ta mừng rỡ ta. Ta ôm chầm lấy ta và ta yêu ta. Lúc đó ta là ta. Ta không phải là các vai trò của đời sống con người mà ta là anh lái đò trên chiếc thuyền xác thân ta giữa mênh mông biển cả.
Mặc cho sóng gió chập chùng, ta đơn thương độc mã lèo lái chiếc thuyền nan. Ta cảm thấy yêu thương chiếc thuyền nan vô vàn. Ta âu yếm cưng chìu nó vì không có nó thì không có ta. Nó vỡ thì ta vỡ mà nó đau thì ta đau.
Ta cố gắng lái chiếc thuyền đơn côi đó như thế nào để nó không dập mình vào các ghềnh đá trầy trụa hay vỡ toang đau đớn. Ta chăm sóc hàn vá những vết vỡ nứt rạn của nó để nó và ta tiếp tục cuộc hải hành.
Ta và thuyền tuy hai mà một.
Thuyền không thể thiếu lái đò và lái đò không thể thiếu thuyền. Lái đò không muốn đi thì thuyền nằm tại chỗ mà lái đò lái dở thì thuyền dập vỡ, tan hoang. Không có thuyền thì lái đò không nơi nương tựa, không đi và không đến được nơi mình muốn đến.
Lái đò và thuyền. hai ta không thể không có nhau.
*Niềm an lạc vĩnh viễn
Tất cả những xáo trộn bên ngoài đều do ta mà ra. Tâm ta động thì trí ta động và ta hành động theo sự động loạn nội tâm đó. Khi ta lo sợ hoang mang thì ta nghĩ lung tung và hành động lung tung không định hướng. Khi ta sợ ta sai thì ta dùng mọi cử chỉ lời nói hành động để bào chữa cái sai của ta. Khi ta hành động để bào chữa, ta cho mọi người sự suy nghĩ và phán đoán là ta đang sai. Khi ta cho là ta đúng thì ta cũng thường làm vậy để chứng tỏ là cái đúng của mình. Ta vô tình tạo sự suy nghĩ lý luận nơi người khác và buộc họ phải có sự nhận xét, quyết đoán, phê chuẩn về ta.
Khi người khác phê phán ta đúng, sai, tốt xấu, nghi ngờ ta, tin tưởng ta, kính trọng ta, khinh khi ta, thương ta, buồn ta, giận ta hay ghét ta thì ta trở nên nạn nhân của sự phê phán đó mà nguyên nhân của mọi phê phán đó lại là TA.
Vậy khi tâm ta tịnh thì tâm người cũng tịnh. Mọi phát khởi của hoàn cảnh đều do niệm khởi của ta. Muốn chấm dứt xáo trộn ta phải biết hóa giải mỗi khởi niệm trong tâm ta.
Khi dứt được nó, ta dứt được sự ly tâm, dứt được nghiệp quả nảy sanh do sự ly tâm đó. Không có sự khởi hành thì không có nơi đến. Không có gieo trồng thì không có nảy mầm và không có nghiệp quả.
Tâm trụ thì ý trụ. Tâm ly thì ý ly. Ta an nhiên tự tại thì mọi vật, mọi người an nhiên tự tại theo ta. Ta bình yên thì đời sống ta bình yên. Ta ngông cuồng bạo loạn thì quanh ta đời sống cũng ngông cuồng bạo loạn.
Đời sống sẽ thực sự thay đổi, thay đổi toàn diện theo sự quán chiếu của ta để trở về gần với ta hơn. Ta càng đến gần với trọng tâm là ta, sóng gió cuộc đời sẽ bớt dần, bớt dần và đi đến tàn lụi. Khi ta về với ta gặp ta thật sự, ta chấp nhận sự dậy khởi trong lòng với niềm an nhiên tự tại, rộng lượng bao dung yêu mến thì lúc đó sự dậy khởi được dập tắt không luyến lưu.
Ta ôm lấy ta và sống an vui trong niềm an lạc vĩnh viễn.
Ngày Thanksgiving.