28-4-1991 - 8:05 sáng
Khi có trọn quyền lèo lái quyết định đời sống tâm linh và vật chất của mình, thì mình phải làm gì?
Mình có quyền hưởng thụ theo ý mình muốn? hay mình phải đè nén những ý muốn của mình?
Làm thế nào để khi có quyền hưởng thụ, nhưng không hưởng thụ, mà vẫn không bị đè nén?
Tu học ở trình độ cao có giải quyết được mọi vấn đề không?
Làm sao để nhìn vô thần và hữu thần là một và làm sao nhìn chính và tà đạo là một?
Vô thần và hữu thần có ngồi chung được không? và chánh và tà đạo có ngồi chung được không?
Làm sao để chuyển vô thần thành hữu thần và tà đạo thành chính đạo?
Không có âm thì không có dương. Không có chánh thì không có tà. Không có vô thì không có hữu. Chánh tà, âm dương, vô thần và hữu thần chỉ là một, phải phân hai thì mới luân chuyển tiến hóa vì thế cả hai đều có phận sự, sứ mạng. Tuy nhiên bên nào phát triển quá mức đều gây nên sự bất quân bình của vũ trụ. Khi vô thần phát triển mạnh gây nên thế bất quân bình thì phía hữu thần phải đột phát vươn lên làm việc để tái lập lại trật tự.
Khi con người ở trình độ tu học cao không phân biệt chính tà. Không đè nén việc muốn làm mà không làm mà luôn luôn phải nêu lên: Nếu không làm việc mình muốn thì mình phải làm gì để chuyển cái muốn đó vào lợi ích chung và giải tỏa ý muốn nhu cầu của mình như thể nào mà hướng mình đi đến sự sáng suốt để phục vụ hơn cho tập thể.
Khi biết chuyển tâm và chuyển ý một cách vững chảy, con người không còn là công cụ của lục giác mà là chủ của lục giác.
Khi có khả năng chuyển tâm và chuyển ý ta mới có thể làm chủ đời sống chứ đời sống không làm chủ ta. Như vậy ta mới có thể ở trạng thái Định thường xuyên và từ trạng thái Định đó mới có Huệ để nhìn thấy mọi trạng thái của con người quanh ta cùng với đời sống hoàn cảnh xung quanh.
Ở trạng thái huệ ta có khả năng của một kẻ đánh cờ có thể nhìn trước mọi nước cờ đã qua và sẽ đi những nước cờ nào để đi đến thành công. Không những ta có khả năng nhìn nước cờ của ta mà có khả năng nhìn nước cờ của kẻ đối nghịch vì không những ta hiểu bàn cờ mà phải hiểu rõ người đánh cờ cùng ta và cả ta nữa.
Tóm lại có âm có dương, có tả có hữu, có hai người mới có bàn cờ và có mọi nước cờ để cả hai bên học hỏi để tiến hóa. Phải có kẻ tiến người lùi, và phải có kẻ thắng người bại. Sự tiến hóa là sự sống vậy!