9.Tâm niệm phục vụ

26 Tháng Mười 201811:08 SA(Xem: 1733)
9.Tâm niệm phục vụ
17-2-2000 – 8:30 giờ sáng                                                    
Bãi biển Huntington Beach

Điều mà biển dạy tôi sáng hôm nay là mạnh mẽ, đánh mạnh, và xóa tan. Biển cũng như núi dạy tôi phải bền bĩ và can đảm.

Trời vẫn còn sương mù. Màu sắc của trời là xám nhạt gần hòa tan với màu nước biển, nhưng nước biển xanh hơn và lăn tăn di động. Một lằn cắt ngang để phân biệt giữa trời rộng bao la và biển rộng mênh mông.
Trên nền trời thật yên lặng bình an với một vài gợn mây nhòa nhạt. Phía ngoài xa, nơi chân trời, mặt biển thật yên lặng, bình an như trời vậy. Nhưng trong bờ thì sóng vỗ mạnh nước trắng xóa. Sóng lên cao khi vào bờ, đập mạnh và tràn vào bãi cát để cuốn đi tất cả dấu vết vừa qua.
Tôi phải học sự mạnh mẽ và quyết liệt của biển. Phải biết mạnh mẽ xóa đi những nỗi buồn phiền, những khó khăn làm mình chùn bước. Tâm phải mạnh như làn sóng và phải bình an như Trời, Biển, dù có nhiều lúc phải chịu đựng những trận cuồng phong của mưa bão sấm sét...

Ta phải học những bài học của Biển, của Núi và Trời: không lay chuyển. Tất cả phải qua đi, qua đi, để tiến bước: Lên Đường, rồi Tiếp Tục Hành Trình, rồi lại Trở Về. Trở về với chính ta, trở về với quê hương hay trở về với nguồn cội của mình.

Ta sống ta phải biết ta nghĩ gì, làm gì. Ta phải định đoạt lấy hoàn cảnh, đời sống của chính mình. Ta phải đạp lên chông gai và bước đi như vũ bão, phải mạnh như sóng biển. Hết đợt này rồi đến đợt khác. Phải tiếp tục như những ngọn sóng thần. Phải xóa đi những vết thương lòng, những sự xúc phạm, bôi nhọ, phỉ báng. Ta phải dẫm lên những rác rưới để đi đến mục đích, để hoàn thành tâm nguyện của mình.
 
Từ hôm nay dù bận thế nào tôi cũng phải thường xuyên ra biển để học những bài học kiên nhmột đồng đạo cao niêhơn, phục vụ hữu hiệu hơn.
Tôi đã thay computer mới. Tất cả đều cho năm 2000. Mạnh, mau lẹ, nhiều ứng dụng, để theo kịp kỹ thuật truyền thông hiện đại. Tôi sẽ làm dĩa  để chụp ra tất cả trang nhà cho càc đồng đạo không vào được Internet vẫn có thể xem. Như Cậu Lý Bá Phẩm, có thể gởi e-mail không bỏ dấu, nhưng không vào được internet để xem trang nhà Phật Giáo Hòa Hảo..

18-2-2000 – 11:00 giờ sáng – Huntington Beach
Gió, nắng, không khí biển, và... thuốc bắc giúp tôi tỉnh hẳn lại. Nhất là sự lớn rộng thênh thang của trời đất như hòa dịu tâm hồn tôi.
Không hiểu viết là một cái nghiệp hay một sự đam mê chia sẻ những tâm tư của mình cùng người khác. Đó cũng là một sự trả ơn, vì tôi mang quá nhiều ơn của loài người.

Những gì tôi học hỏi, đọc thấy, biết được cũng là nhờ công ơn của tiền nhân trong quá khứ và nhân loại đang cùng “Lên Đường” với tôi. Cùng lên đường nhưng tất cả đều chia ra những ngã rẽ riêng. Có người chọn cho mình con đường giải thoát và quyết đi theo con đường đó, ít nghĩ đến việc đời. Còn tôi, tôi cũng tu tập, nhưng nhiều lúc dành thì giờ tu tập thiền quán để phục vụ xã hội cộng đồng, vì con đường của tôi là Trở lại Phục vụ.  Tôi có tâm niệm, có ước nguyện của kiếp này, nhưng dù kiếp này đã làm hết mình, đời vẫn cần mình ở kiếp khác vì cuộc sống của con người và vũ trụ thì vô tận. Hết kiếp này đến kiếp khác Thượng Ngươn, Trung Ngươn rồi Hạ Ngươn, rồi sẽ trở lại tiếp tục các chu kỳ. Con người có học mãi cũng không hết, người này học hỏi rồi sáng suốt cũng có kẻ khác si mê vì hỉ nộ ái ố, vấp ngã đau thương mới chỗi dậy, chậm chạp tiến bước hay sa vào vực thẳm.
 
Lúc nảy mẹ tôi nhắc hôm nay mùng 14 tháng Giêng âm lịch, tôi phải mua bông hoa trái cây cúng vì ngày mai là ngày rằm lớn trong năm.
Tôi còn nhớ những năm về trước, mỗi năm tôi đều nhập thất vào rằm tháng Giêng và rằm tháng bảy. Nhưng thời gian sau này quá bận rộn việc đạo, tôi không còn được như thế nữa. Tôi rất thèm những lúc hoàn toàn một mình, và tự biết tôi không có quyền đi qua rồi trở lại mà phải tiến hóa. Phải tập bình an luôn luôn như Đức Thầy đã dạy.

Những câu thơ Đức Thầy đầy dẫy nghĩa “sắc bất dị không, không bất dị sắc” của Bát nhã Tâm kinh.
 
Tu đầu tóc không cần phải cạo,
Miễn cho rồi cái đạo làm người.
 
Tu không cần lạy cần quỳ,
Ngồi đâu cũng nghĩ vậy thì mới hay.
 
Tu đền nợ thế cho rồi,
Thì sau mới được đứng ngồi tòa sen.
 
Có và không, đạo và đời có phải cả hai chỉ là một chăng?
Atisha, một vị học giả và là một thánh nhân người Ấn Độ đếnTây Tạng tu và hành đạo, đã viết trong “Lamp of the Path to Enlightenment” (Giác Đạo Đăng) như sau:

“Muốn đạt đến giác ngộ, chúng ta phải hoàn thành các công đức và đạt trí huệ, và con đường tốt nhất là phục vụ tha nhân. Điều này sẽ được hoàn thành một cách có hiệu quả bằng sự nhìn thấy thật nhạy cảm, tùy thuộc vào sự phát triển của bình an trong tâm hồn.”

Đoạn kinh giải thích những lý do để phát triển sự nhìn thấy (tri kiến) ở trình độ cao và cách thực hiện.

“Một con chim cánh chưa phát triển,
Nó không thể bay lên trời cao.
Những người chưa có năng lực tri kiến,
Không thể phục vụ tốt cho nhân loại.”

Những chú gà nhỏ không thể bay vì cánh ngắn chưa đủ phát triển để bay. Việc phục vụ tha nhân của ta bị trở ngại vì thiếu những cái nhìn sáng suốt.
 
“Công đức có thể dạt được trong một ngày
Bởi người có cái thấy sáng suốt.
Công đức không thể hoàn thành trong trăm kiếp
Bởi người không thấy ở trình độ cao.”
Công đức lớn lao có thể tạo dựng trong một ngày duy nhất nếu có sự hiểu biết tuyệt đỉnh, nếu không sẽ kéo dài cả một thời gian vô tận để tạo dựng.
 
Nếu chúng ta chân thật trong ước nguyện đạt đến giác ngộ để phục vụ chúng sanh, là điều mà chúng ta đã khấn hứa thực hiện. Khi ta khấn nguyện với Bồ Tát , chúng ta phải khai triển những phương thức khác nhau để nhìn thấy một cách sáng suốt. Đó là cách hay nhất để đạt được công trình, phẩm hạnh và giác ngộ.

Chúng ta chỉ có thể đạt được nếu biết phương cách, và tạo ra những lý do và hoàn cảnh cần thiết. Nếu chúng ta lười biếng thực hành điều này, thì ước nguyện của ta được xem như vô ích.
 
“Nếu không đạt được sự trú ngụ trong bình an,
Sự nhìn thấy sáng suốt không xảy ra.
Vì thế chúng ta phải luôn luôn tiếp tục,
Hầu đạt đến sự bình an trong tâm hồn.”

Trong sự cố gắng giúp tha nhân, chúng ta thường bị giới hạn bởi thiếu sự hiểu biết. Có rất nhiều điều ta không hiểu về chính mình, và tâm trí mình, chưa kể đến những người khác và sự cần thiết cùng khả năng của họ. Thông thường, khi muốn giúp, ta hay phỏng đoán, có khi đúng nhưng cũng có lúc sai. Với sự sáng suốt và hiểu biết cao, sự giúp ích của ta luôn luôn đúng chỗ.

Sự sáng suốt đầu tiên là hành động phi thường. Điều này giúp cho chúng ta có thể đến đất Phật để cúng dường người giác ngộ. Chúng ta tụ tập những người liên hệ nhân quả, làm như thế ta có thể giúp họ qua sự hiểu biết của người khác.

Sự hiểu biết thứ nhì là ta phải biết nhận thức, phân biệt họ định làm gì, họ thích gì, khả năng và khuynh hướng của họ. Chúng ta sẽ chỉ dạy họ như thế nào cho phù hợp với sự cần thiết của họ.

Điều ba là phải hiểu ngôn ngữ để nghe và nói chuyện trực tiếp với họ.
Điều thứ tư, chúng ta cần phải sáng suốt để có sự hiểu biết của quá khứ nơi này. Điều này nói về sự nhớ lại những tiền kiếp và giúp cho ta nhớ lại những vị thầy tâm linh, con người và sự tu tập, những việc liên hệ với ta trong các kiếp trước.

Thứ năm, chúng ta có thể tìm lại những vị thầy này và tiếp tục thực tập với phương pháp đã quen thuộc, nhằm tiến hóa nhanh chóng.

Điều cuối thứ sáu, là sự sáng suốt để chấm dứt sự ô nhiễm. Điều này đạt được do kinh nghiệm cá nhân nhờ thiền quán và nhìn thấy rõ con đường đưa đến giải thoát và làm thế nào để truyền đạt cùng tha nhân.



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
08 Tháng Ba 2024
01 Tháng Tư 2007
01 Tháng Ba 2007
01 Tháng Giêng 2007
1,863,880